Đầu bên kia điện thoại, Phương Thốn đang tự nói chuyện.
Sự chú ý của Thẩm Uẩn đều đổ dồn vào máy tính. So với sự thờ ơ và bình tĩnh của anh, Lê Chiêu ở bên cạnh không hề bình tĩnh.
“ Gâu… Gâu~”
[ Giải Cánh buồm vàng cho nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất đã được thay thế?!!]
“ Gâuuuuuuu [Tại sao? Tôi đã trở thành người thực vật, giải thưởng cũng đã bị lấy đi?!!! Giải thưởng đó rõ ràng là của tôi.]
Một loạt giọng nói lo lắng và hỗn loạn vang lên trong đầu anh.
Giải thưởng kia là của nó?
Thẩm Uẩn nghe không rõ câu này, dường như bị chặn.
Phương Cửu vừa muốn tắt điện thoại thì nghe thấy tiếng chó sủa từ đầu bên kia. Tiếng gào hình như rất thê lương. Ai không biết thì sẽ nghĩ bên đó đang ngược đãi chó. Thẩm Uẩn nhìn con chó không ngừng sủa điên cuồng, bất chấp chân sau đang bó thạch cao, hai chân đứng thẳng, hai chân chó còn cào trên người hắn.
Thẩm Uẩn duỗi tay giữ đầu chó con lại:
“ Ngươi kích động cái gì?”
Hành vi khác thường của chó con làm đáy mắt Thẩm Uẩn xẹt qua một tia gợn sóng. Phương Thốn không nhịn được dò hỏi:
“ Anh Thẩm, Cẩu Đản nhà anh bị sao thế?”
Lê Chiêu mất bình tĩnh. Cô vất vả làm việc trong giới, không ngờ rằng sau khi dành được giải thưởng lại rơi lên đầu người khác, cô khó chịu hơn bất kỳ ai.
“ Gâuuu Gâuu [ Ông trời ơi!!! Công bằng ở đâu…]
Tiếng gào thét không hề có cảm xúc chỉ là đơn thuần gào lên.
Trước khi cô gào xong, miệng bị một bàn tay to lớn trực tiếp túm lại.
Từ lúc Lê Chiêu nghe được cuộc điện thoại của Thẩm Uẩn với người đại diện của anh ấy biết được mình đã bị tai nạn xe và trở thành người thực vật, giải thưởng vốn là của mình nay lại rơi vào tay người khác, cô trở nên chán nản.
Cô không muốn ăn nữa và thậm chí không cả uống sữa dê yêu thích của mình.
Thẩm Uẩn nhìn con chó nằm trên ban công, cả người toát ra dáng vẻ chẳng tha thiết gì nữa.
Nghĩ đến việc cách đây vài ngày nó đã rất kích động khi nghe tin về việc đổi chủ cho Giải Cánh buồm vàng cho Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, sau đó ngày càng chán nản, và một sự việc siêu nhiên xuất hiện trong đầu anh mà thậm chí anh cũng không tin cho lắm.
Nhưng hiện tại, Thẩm Uẩn vẫn phải xác thực lại.
Dù sao thì con chó con đó cũng đã rơi vào tay anh, việc xác nhận chỉ là vấn đề thời gian.
Hàng ngày cho nó ăn thịt, uống sữa dê, tối sẽ đổ đi luôn nếu nó không muốn ăn.
Chó con chán nản nào đó chỉ bị trầm cảm có hai ngày, bị cơn đói của cơ thể đánh bại.
Không nhịn được, thịt bò sấy lạnh nhập khẩu quá thơm~
Lê Chiêu: Tôi thất vọng rơi nước mắt.
Dù sao hiện tại cô đã biến thành một con chó, tạm thời chưa chắc có thể trở về cơ thể nên chỉ có thể bước từng bước một.
Cô chỉ mong mình có thể trụ vững khi nằm trong bệnh viện!
Lê Chiêu ăn thịt bò viên từng miếng ngon lành.
Những ngày tiếp theo, Lê Chiêu hoàn toàn thả lỏng, hòa nhập hoàn toàn.
Câu hỏi: Cảm giác thế nào khi thức dậy trong một ngôi nhà lớn rộng 400 mét vuông mỗi ngày?
Trả lời: Thật tuyệt, thật tuyệt!
Ở tuần thứ hai khi làm một chú chó, Lê Chiêu đắp chăn Cashmere trên ban công, nằm phơi nắng trên chiếc ghế dài bên cạnh là một người đàn ông mặc bộ đồ mặc ở nhà màu đen, trên tay cầm một cuốn sách.
Trà đang được pha trên chiếc bàn tròn bằng gỗ gần đó.
Lê Chiêu không biết anh đang pha loại trà gì, nhưng hương trà tươi tràn ngập ban công, khiến người ta cảm thấy thoải mái cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ kính suốt là dòng sông lấp lánh.
Vào ngày thứ mười lăm làm chó cưng của ảnh đế, Lê Chiêu đột nhiên cảm thấy có lẽ ông trời đã thực sự mở ra một cánh cửa cho cô.
Thật là một cuộc sống tuyệt vời.
Không cần phải làm việc mệt mỏi mỗi ngày, và không cần phải lo lắng về việc bữa ăn cuối cùng hay bữa ăn tiếp theo.
Đi ngủ khi ăn no và ăn khi thức dậy mỗi ngày.
Đồ ăn nhẹ đa dạng và thậm chí có nhiều loại thịt tươi nhập khẩu.
Thỉnh thoảng, cô cũng có thể sơ múi cơ thể của một diễn viên nào đó.
Hihii ~ hạnh phúc như một vị thần!
Trong hơn hai tuần, Thẩm Uẩn đã quen với việc có thêm một con thú cưng ở nhà.
Mặc dù thú cưng này thỉnh thoảng nói vài lời nhưng giờ anh đã quen rồi.
Một chú chó con nào đó không kén chọn thức ăn và ăn hết đồ ăn nhẹ của thú cưng mà anh mua.
Mặc dù có kích thước nhỏ nhưng nó ăn nhiều bằng hai con chó.
Thẩm Uẩn đôi khi lo lắng liệu bụng của cô có bị căng ra hay không.
Hôm qua anh đưa nó đến bệnh viện thú cưng để khám. Bác sĩ cho biết nó đang hồi phục tốt. Tất cả các vết thương trên cơ thể đều đã có sẹo và lông mới đã mọc trên vùng hói trên đầu.
So với những nét nham nhở mà lúc anh vừa nhặt được trước đây, có thể nói là bây giờ đã khác hoàn toàn.
Chân sau cũng được tháo bột ra. Mặc dù nó không thể chạy nhưng nó có thể đi bộ chậm rãi mà không gặp vấn đề gì.
Nhân tiện, anh cho nó kiểm tra toàn thân một lần nữa và phát hiện các triệu chứng suy dinh dưỡng trước đó đã biến mất, thậm chí còn có chút dinh dưỡng quá mức.
Thẩm Uẩn quay đầu lại nhìn quả bóng lông nằm dưới chân mình.
Toàn bộ cơ thể có lông tơ và bụ bẫm, với đôi tai màu trắng hồng rủ xuống trên đầu và chiếc đuôi cũng có lông tơ tương tự.
Không hiểu sao, nó có thể bị bỏ rơi để thành chó hoang, Thẩm Uẩn cảm thấy rằng thứ nhỏ bé này chắc ăn nhiều đến nỗi nhà người ta không nuôi nổi nữa.
Nghĩ đến những gì bác sĩ dặn dò để kiểm soát hợp lý chế độ ăn uống của nó, Thẩm Uẩn cảm thấy có vẻ rất khó.
Trước đây anh chưa bao giờ nuôi thú cưng, nhưng mẹ anh có nuôi một con mèo ragdoll.
Nhìn thân hình mũm mĩm, Thẩm Vận rơi vào trầm tư suy nghĩ, có nên đem vật nhỏ này đi dạo để giảm cân không?
Nghĩ tới đây, anh duỗi chân đá vào mông cô.
"Cẩu Đản, đứng dậy dẫn ngươi đi dạo."
Lê Chiêu đang tận hưởng cuộc sống nhàn rỗi chậm rãi ngẩng đầu lên.
Sau nửa tháng ở bên người trước mặt, cô đã biết anh ấy cũng giống cô.
Về cơ bản, anh không ra ngoài nếu không bắt buộc phải ra ngoài.
Thực phẩm được chuyển đến cửa nhà.
Nếu không phải có đôi tai thính, Lê Chiêu có lẽ sẽ tự hỏi liệu anh có làm việc không nữa, sau khi nghe những gì anh nói với người đại diện về việc nghỉ phép tháng này.
Trước khi đầu óc cô kịp phản ứng, cơ thể đã bị sốc.
Cô sợ hãi đến mức nhảy dựng lên tại chỗ.