Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Thành Cún Cưng Của Ảnh Đế Tôi Bạo Hồng Ở Giới Giải Trí

Chương 4: Nhìn trộm

« Chương TrướcChương Tiếp »
[ Lầu trên, có khi nào do anh ấy đẹp trai hay không?]

Cuộc thảo luận trên weibo rất hot, còn chính chủ đang loay hoay dùng cả sức mạnh thể lực và trí óc vì chén sữa dê cho một con chó hai tháng tuổi.

“ Đi ra.”

Lý Chiêu đang trốn sau ghế sofa hư hử từ chối.

Thẩm Uẩn cầm bát sữa dê mới pha trong tay, nhưng không ngờ chó con lại khập khiễng trốn sau ghế sofa. Lê Chiêu nhìn người đàn ông tiếp tục thêm vài chất không rõ vào trong chén sữa dê,cô sợ rằng mình sẽ ngủm củ tỏi ngay sau khi uống nó.

“ Au au au… Không muốn… Không muốn”.

Thẩm Uẩn nhìn chén sữa dê đã thêm chất dinh dưỡng của bác sĩ, quả thật nhìn có vẻ… nhưng phải nói đến giá trị dinh dưỡng.

Mặc kệ ý định từ chối của chó nhỏ,Thẩm Uẩn tiếp túm gáy của nó, nhấc lên. Lê Chiêu đá chân loạn xạ, giãy dụa muốn thoát. Tuy nhiên, sau gáy bị túm chặt hơn, Lê Chiêu ngước mắt lên nhìn người đàn ông. Đây là lần đầu tiên, Lê Chiêu thấy rõ gương mặt này của hắn, cô nháy mắt quên mất giãy dụa, ngơ ngẩn nhìn nhan sắc trước mắt. Là Thẩm Uẩn, thế mà người nhặt mình lại là Thẩm Uẩn. Trong giới giải trí này, làm gì có ai không biết Thẩm Uẩn, hắn đã ở trên đỉnh giới giải trí này rất nhiều năm, Lê Chiêu đã từng nhìn thấy hắn nhưng ở rất xa. Không ngờ đến, cô hóa thành chó lại có diễm phúc được nhìn anh ấy gần đến mức này, làm chó thật tốt.

Thẩm Uẩn nhìn chú cún con ngốc nghếch trong tay, nó đang nhìn thẳng vào mặt anh, anh đặt cô xuống đất, đặt chén sữa dê vào trước mặt cô.

“Uống.”

Toàn bộ đầu óc của Lê Chiêu rối bời. Lê Chiêu nghĩ mình đã xuyên vào một con chó ở thế giới khác, không nghĩ đến vẫn là thế giới mình đang sống, nếu cô đang ở đây thì thân thể cô đang ở đâu, liệu nó có bị xử lý hay chưa… Lê Chiêu càng nghĩ càng sợ hãi, có khi nào đã bị hỏa táng!! Thẩm Uẩn nhìn chó con nằm bất động trên mặt sàn, khẽ cau mày, chẳng lẽ vừa rồi anh nói cô lời dọa đến chó con rồi, bác sĩ nói chó con này mới chỉ hai tháng tuổi, tương đương với trẻ sơ sinh. Tuy nói rằng cún con này với những con khác nhưng vẫn là trẻ nhỏ. Nghĩ vậy, Thẩm Uẩn hạ giọng nhẹ nhàng, dịu dàng như nước:

“ Chó ngoan, uống sữa đi, thân thể ngươi mới nhanh khỏe lại”.

Nói xong, gương mặt đẹp trai được phóng đại ở trước mặt Lê Chiêu. Trực tiếp dùng sắc đẹp, trái tim Lê Chiêu đập liên hồi, mặt trở nên nóng rát. Không hổ là Thẩm Đát Kỷ của giới giải trí. Thẩm Uẩn nhìn chó con đang nhìn chằm chằm vào mình khẽ thở dài, chắc chắn, anh đã nhận nuôi một con chó ngốc. Lê Chiêu cảm thấy đầu mình bị một bàn tay lớn xoa xoa, động tác rất nhẹ: “ Uống hết sữa dê đi.”

Nói xong, anh đứng dậy sau đó bước vào phòng. Người đi rồi, Lê Chiêu nhìn chén sữa dê, trong lòng cự tuyệt nhưng thân thể lại không thể khống chế, đặc biệt là mũi, mùi hương thơm ngọt, vừa rồi chỉ ăn một ít thịt bò sấy khô, hiện tại bụng đã lên tiếng phản đối. Trong lòng cô niệm thần chú hiện tại ta là chó con, ngay sau đó, đầu vùi vào chén sữa dê, đưa từng chút vào trong bụng, hương vị cũng không tệ. Chỉ trong chốc lát, chén sữa đã cạn, chó con được ăn no, bụng tròn vo. Lê Chiêu bắt đầu nhìn ngó xung quanh, không hổ là người ở đỉnh cao giới giải trí, không những vị trí tốt, cả thiết kế và nội thất cũng toàn mùi . Lê Chiêu lê chân què đến góc này rồi góc khác, nghĩ đến mình ngày xưa, là một diễn viên vô danh, cả ngày lăn lộn trong đoàn phim. Bon chen nhiều năm, cuối cùng được một đạo diễn nhìn trúng, may mắn còn được đề cử giải Cánh buồm vàng cho nữ phụ xuất sắc nhất, trên đường đến nhận giải, bị tai nạn xe, tỉnh dậy lại phát hiện ra mình lại biến thành chó. Lê Chiêu thở dài một hơi, tới đâu hay tới đó vậy, còn mạng sống là tốt rồi.

“ Gâu… Gâu… [Cố lên… Cố lên.]”

Thẩm Uẩn đang tắm trong phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng cổ vũ giòn tan của cô gái bên tai, anh có chút giật mình. Tuy không phải là lần đầu tiên, nhưng mỗi lần nghe được đều không thể tin được, thế giới rộng lớn, việc lạ gì cũng có. Dòng nước ấm chảy dọc từ trên mái tóc, chảy theo khuôn mặt xuống đến xương quai xanh quyến rũ, lăn đến bờ ngực rồi xuống đến cơ bụng hoàn mỹ. Lê Chiêu gầm lên hai tiếng, trong lòng vui vẻ hơn rất nhiều. Khi cô nhìn lên, cô nhận ra mình vào trong phòng mà anh vừa bước vào. Thiết kế của căn phòng là đơn giản, tông màu chủ đạo là đen và xám, đơn giản nhưng rất đắt tiền. Một lần nữa, cô bị thuyết phục bởi mùi tiền trong căn phòng này. Đôi mắt Lê Chiêu nhìn thẳng. Cô đã ở trong giới năm năm, ngôi nhà của cô đã trang bị đầy đủ, nhưng sẽ không có quá nhiều đồ hiện đại kiểu mới nhất.

Có tiếng nước róc rách bên tai cô, hai tai cô lập tức dựng lên. Lê Chiêu theo âm thanh đi đến bên một lớp kính mờ. bất tri bất giác lê đến bên cửa kính mờ. Bên trong, hơi nước bị hơi nước bao phủ, dáng người cao lớn và rắn chắc được phản chiếu trên tấm kính mờ. Lê Chiêu nhìn đôi chân dài hơn cả sinh mệnh của mình, không khỏi nuốt nước miếng. Trai đẹp là tài nguyên chung của vũ trụ, mọi người đều có thể thưởng thức nó.

Hơn nữa, người đàn ông bên trong là gương mặt đại diện của làng giải trí, kỹ năng diễn đỉnh của chóp, ngoại hình đẹp xuất sắc.
« Chương TrướcChương Tiếp »