Chương 3: Diễn viên tạp kỹ: Thẩm Uẩn

Tuy xuyên lên người chó nhưng cô vẫn là người, nhưng thịt bò sấy lạnh vừa rồi siêu ngon. Nghĩ đến bản thân là chó được phục vụ như vậy, Lê Chiêu có chút hài lòng từ từ thích ứng. Không chết là được, làm chó không phải đi làm, ăn ngon nhàn nhã thì làm chó cũng được, Lê Chiêu rất trân trọng mạng sống của mình.

“Anh Thẩm,tên chó là điều bắt buộc trên giấy phép nhận nuôi chó, anh định đặt tên nó là gì?” Phương Thốn cầm một tờ giấy đi vào trong phòng khám. Lê Chiêu vừa nghe, hai lỗ tai chuyển động.

[Có người nhận nuôi mình à? Ai đó sẽ đưa mình đi! Không cần phải làm chó hoang đi tranh cướp đồ ăn với quả cam to lớn đó!!].

Thẩm Uẩn nghe được tiếng hoan hô trong lòng của chó nhỏ, ánh mắt lại anh lại ánh lên ý cười, xoa nhẹ cái đầu nhỏ đầy lông xù, tuy có hơi ngốc nhưng lại đáng yêu, cảm giác mềm mại truyền đến còn dễ chịu hơn so với anh nghĩ.

“ Gọi là Cẩu Đản Nhi đi”.

Một câu thốt ra cả phòng im lặng, Phương Thốn có chút không nói thành lời.

Cô được gọi là gì? Lê Chiêu nghe được ngóc cái đầu lên muốn phản đối: “ cái gì, lặp lại lần nữa đi?” Đây là câu mà Thẩm Uẩn nghe được, người khác chỉ nghe được “ gâu gâu gâu gâu” mà thôi. Thẩm Uẩn nhéo nhéo lỗ tai trắng trắng hồng hồng của nó:

“ Có lẽ nó khá thích cái tên này.”

Lê Chiêu bốc hỏa từ đầu đến chân, thật muốn nhào đến cắn cho hắn mấy cái, cô trẻ tuổi, xinh đẹp, mạnh mẽ đầy năng lượng bây giờ bị gọi là Cẩu Đản?!!!!

“ Gâu gâu gâu!!!”[ Tôi không muốn bị gọi là Cẩu Đản.]

“ Nhìn xem, nó rất vui vẻ khi có cái tên này.”

Trong xe bảo mẫu, Lê Chiêu ở phía sau cả người đều uể oải, đỉnh đầu có bàn tay chạm khắc nào đó cứ vuốt đầu cô liên tục. Phương Thốn ở ghế phụ nhìn người đàn ông ngồi phía sau cả người lười biếng, cả người đã thu hút bây giờ còn thu hút hơn rất nhiều, Phương Thốn nhớ đến fan từng nói : “ Đôi mắt của anh ấy có nhìn chó cũng có vẻ thâm tình, hiện tại, xem ra chỉ đúng không sai, đúng là rung động lòng người”.

“ Anh Thẩm, đồ cần dùng cho chó, em sẽ mang những đồ cơ bản qua trước, anh cần gì thêm thì bảo em, sữa và đồ ăn của nó, sáng mai em đưa đồ đến nhà anh”. Thẩm Uẩn nhéo cái tai mềm của chó nhỏ, nghe được Phương Thốn nói khẽ gật đầu, Lê Chiêu bị nhéo đến khó chịu, hướng Phương Thốn sủa vài tiếng. Lê Chiêu cơ bản muốn cắn người ngồi bên cạnh, nhưng sống dưới mái hiên, phải chịu cúi đầu.

Làm chó thật là khó.

Phương Thốn quay lại nhìn cún con đang sủa ầm ĩ phía sau, chẳng có tí uy hϊếp nào, vươn tay muốn sờ đầu xù của nó, cho dù nó có nhe răng ra, lại bị bàn tay khác cản lại, thu tay về:

“ Thẩm ca, con cún này của anh có phải ghét em không?”

“ Gâu… Gâu… Chính là ghét ngươi”.

Thẩm Uẩn đưa tay ra xoa xoa đầu chó nhỏ, dỗ dành nó, nụ cười trên mặt không giấu được nữa, Phương Thốn có chút nghẹn lời, vật nhỏ này giống như có linh tính, vẻ mặt này của nó giống như xác nhận là đang mắng hắn vậy.

Xe đi vào Lệ Thủy Viên, bên trong toàn những người không phú thì quý, bảo mật vô cùng tốt, phóng viên giỏi đến mấy cũng không qua nổi mắt của an ninh.

Xuống xe, Phương Thốn muốn ôm cún con lên nhà hộ cho Thẩm Uẩn, không ngờ hắn lại nhanh tay ôm lên. Lê Chiêu ngửi thấy một mùi hương thơm mát, nhưng không giống mùi nước hoa, vừa mát vừa thơm. Mùi của chó rất thính, Lê Chiêu nhịn không được ngửi thêm mấy lần. Thẩm Uẩn cảm nhận được chú chó trong l*иg ngực ngọ nguậy, nhìn thấy nó đưa mũi ngửi ngửi trước ngực bản thân, khẽ cười:

“ Có thơm không?”

“ Có, thật thơm.”

Thẩm Uẩn bật cười, hơi thở phả vào sau cổ Lê Chiêu có chút cảm giác lành lạnh. Thẩm Uẩn ở tầng 16, căn hộ rộng hơn 400 mét vuông, có không gian mở. Màu sắc trang trí chủ đạo theo phong cách hiện đại, thanh lịch nhưng vẫn rất ấm áp. Phương Thốn đem những đồ vật chó con phải dùng chuyển vào trong nhà.

“ Anh Thẩm, nhà của chó để ở đâu?”

Thẩm Uẩn tùy ý chỉ một chỗ, Phương Thốn đem đồ đạc sắp xếp một lúc, chuẩn bị ra về thì chuông thông báo của điện thoại vang lên, thấy nội dung trên đó, khóe miệng lại mở ra:

“ Anh, anh lại lên hot search?”

Thẩm Uẩn đang nghiên cứu xem dùng nước nóng hay nước lạnh để pha sữa bột dành cho chó của mình, nghe người đại diện hỏi, anh tùy hứng đáp:

“ Không phải là chuyện bình thường sao?”

Tên của Thẩm Uẩn thường được treo trên hot search trên Weibo, điều này đã trở nên bình thường. Phương Thốn ngậm miệng lại, quay người ra cửa.

“ Vậy anh Thẩm, tháng này anh hãy nghỉ ngơi thật tốt.”

Thẩm Uẩn gật đầu: “ Biết rồi.”

Hot search #1 của weibo: Thẩm Uẩn nửa đêm xuất hiện ở bệnh viện thú cưng.

Giải trí 100% V: Thẩm Uẩn , ảnh đế xuất hiện ở bệnh viện thú ý vào đêm khuya, hình như đang ôm một con thú cưng trên tay. [Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh]

Trong ảnh một thân hình cao lớn, một thân đen, gương mặt che kín gần hết, chất lượng ảnh không quá cao nhưng đủ để nhận ra. Mấy tấm ảnh này treo vài tiếng treo trên hot search đa thu hút hơn 5 vạn lượt xem, bình luận tăng chóng mặt.

[ Quả nhiên, cho dù chất lượng ảnh có kém đến đâu cũng không thể che đi vẻ đẹp của anh trai chúng ta, tôi trực tiếp liếʍ màn hình.]

[ Vẻ đẹp là bất khả chiến bại, chữ viết đều dư thừa.]

[Cho dù anh ấy đeo khẩu trang cũng vô dụng, liếc mắt một cái có thể nhìn ra là anh trai nhà ta, chờ mong phim mới của anh trai~~]

[Bệnh viện thú cưng? Anh trai muốn nuôi thú cưng à? Là chó hay mèo nhỉ?]

[Có tin đồn trên mạng nói rằng anh trai nhà ta muốn đưa thú cưng vào chương trình tạp kỹ, không lẽ là thật?]

[ Quần áo thường ngày của Thẩm Uẩn đẹp như vậy! Cái áo khoác kia đẹp bá cháy.]