Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Thành Cún Cưng Của Ảnh Đế Tôi Bạo Hồng Ở Giới Giải Trí

Chương 11: Tôi sẽ gánh trách nhiệm thay em

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thẩm Uẩn ngừng cắt bít tết . Nghĩ đến con chó tinh nhỏ nào đó làm mưa làm gió ở nhà, anh mỉm cười và nói: “Đúng là đang nuôi tổ tông”.

Cốc cốc–

Trước cửa vang lên tiếng gõ cửa nôn nóng.

Cửa phòng mở ra, nhân viên phục vụ dắt chó đi vệ sinh lúc nãy trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Lục Dần Lễ nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Có chuyện gì?"

"Con chó...con chó cắn người trong nhà vệ sinh!"

Nghe xong câu này, Thẩm Uẩn đứng dậy trước và bước ra khỏi phòng.

Ba người còn lại nhìn nhau rồi theo sau họ ra khỏi phòng.

Cuối hành lang lúc này đã đông nghẹt người.

Còn có nhân viên bảo vệ mặc đồng phục.

"Nhả ra! Mau nhả ra!"

"Oẳng oẳng ~" [cho cô mắng tôi, người thực vật cũng mắng! Còn nói bậy nói bạ! Cắn chết cô!]

Lê Chiêu cắn vào gấu váy của Lục Tri Dao, còn cắn rớt vài viên ngọc trai trang trí trên đó.

Tiếng mắng của người phụ nữ xen lẫn tiếng chó sủa.

Hà Thư Hàm sợ nhất là chó nhất, đứng một bên run rẩy, không dám bước tới.

Có người gọi bảo vệ, bảo vệ thấy vậy chuẩn bị tiến lên kéo con chó ra.

Tiếng gầm grừ phát ra từ cổ của Lê Chiêu là một phương pháp phổ biến được loài chó sử dụng để đe dọa những thứ xung quanh khi chúng tức giận.

Đối với một chú chó Samoyed gần ba tháng tuổi, cách đe doạ này không đủ làm người khác sợ.

Nhân viên bảo vệ ôm bụng con chó rồi kéo nó ra.

Lê Chiêu dùng hết sức, muốn xé váy ra thành từng mảnh.

Nhân viên bảo vệ không kéo được bụng con chó nên chuyển sang kéo chân sau của con chó.

"Nhả... Nhả ra! Váy của ta sắp rách mất!"

Lục Tri Dao nhìn con súc sinh không biết từ đâu chạy tới này, không ngừng cắn gấu váy của cô, hận không thể lột da nó.

Thẩm Uẩn vội vàng đi tới, nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức ngăn cản hắn: "Dừng tay!!!"

Vừa nghe thấy giọng của Thẩm Uẩn, Lê Chiêu liền nhả gấu váy đang ngậm trong miệng ra.

"A~"

Thân thể Lục Tri Dao vốn nghiêng về sau, con chó vừa nhả ra, toàn thân cô trượt ngã xuống đất.

Mông cô chạm đất, phát ra âm thanh nghèn nghẹn.

Lê Chiêu vừa nghe thấy giọng nói của Thẩm Uẩn , đầu óc lập tức tỉnh táo lại.

Cô nhìn quanh mới phát hiện mình bị mọi người bao vây.

Cô cảm thấy lo sợ, ngước lên nhìn người đàn ông với ánh mắt mong chờ.

Thẩm Uẩn nhìn con vật nhỏ với vẻ mặt vô tội và người phụ nữ nức nở ngồi ở một bên, sắc mặt tái nhợt, anh nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ nhẹ vào đầu chó con: “Sao lại cắn người?”

"Oẳng!!!" [Nhìn cô ta không vừa mắt!]

"Oẳng oẳng oẳng oẳng!!" [Ngoài ra, người tôi cắn không phải là con người!]

Khi nghĩ đến một giọng nói mang theo sự kích động trong đầu, có thể đoán được con vật nhỏ trước mặt tức giận đến mức nào.

Anh đưa tay sờ đầu cô, như muốn an ủi cô.

"Tôi biết rồi, ngoan một chút."

Anh biết rồi? Anh biết cái gì? Làm như anh hiểu được lời tôi nói vậy.

Giọng nói của người đàn ông như châu ngọc và nước trong, dần dần làm dịu đi trái tim vốn đang lo lắng bất an.

Lục Tri Dao đang ngồi dưới đất lúc này cũng nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông vừa bước vào.

Hóa ra là... Thẩm Uẩn!!!

Lục Tri Dao một tay che ngực, trên mặt vẫn còn có nước mắt, khuôn mặt vốn xinh đẹp, thanh thuần lại tỏ ra đáng thương.

"Thẩm...Ảnh đế Thẩm?"

Thanh âm của cô xen lẫn kinh ngạc và vui mừng, biểu cảm đó thể hiện rõ trong đôi mắt đẫm lệ.

Lê Chiêu chứng kiến

toàn bộ quá trình, suýt nữa trợn mắt lên trời.

Biểu cảm này, giọng điệu này, tại sao lúc cô ấy diễn xuất lại không được sống động như vậy ?

Nếu cô có kỹ năng diễn xuất này thì có lẽ đã giành được giải Oscar rồi.

Thẩm Uẩn cũng nghe thấy giọng nói của người phụ nữ, nhưng không thèm ngước lên nhìn, chỉ kêu phục vụ lấy cho anh một tờ giấy và một cây viết, sau đó viết một dãy số lên giấy.

Anh đặt tờ giấy lên bồn rửa cạnh cô ấy.

"Thú cưng của tôi đã xúc phạm cô, tôi thay mặt nó xin lỗi cô, đây là phí bồi thường tương ứng cho những tổn hại về mặt tinh thần mà cô phải chịu và ..."

Thẩm Uẩn liếc nhìn gấu váy của người phụ nữ thì thấy nó đã bị rách.

Không ngờ răng của con chó tinh này khá sắc.

"Chi phí cho bất kỳ thiệt hại nào đối với chiếc váy sẽ tăng gấp đôi."

Nói xong anh liền quay người bế con chó con đang trợn mắt nhìn.

Hà Thư Hàm lúc này cũng phản ứng lại, vội vàng đỡ Lục Tri Dao đang ngồi dưới đất lên.

Nhưng ánh mắt cô lại không tự chủ nhìn vào người đàn ông bên cạnh.

Quả nhiên, theo Lục Tri Dao đến Ngự Đô là quyết định đúng đắn.

Vậy mà có thể gặp Thẩm Uẩn!!!

"Oẳng!!!"

Con chó nhỏ được người đàn ông ôm trong lòng sủa một cách hung ác, sủa xong còn nhe răng ra khè hai người kia, thái độ vô cùng dữ tợn.

Hạ Thư Hàm bị doạ đến mức toàn thân run rẩy, lập tức thu lại ánh nhìn trộm.

Cô cúi đầu, không dám nhìn tiếp.

Trong đầu không hề có giọng nói của cô, có thể thấy tiếng kêu này hoàn toàn là kỹ thuật, không có chút cảm xúc nào.

Anh lặng lẽ véo cô.

Nhìn thấy người đàn ông sắp rời đi, Lục Tri Dao mới phản ứng lại, vội vàng gọi anh dừng lại.

"Ảnh đế Thẩm!!! Đợi đã--"

Thẩm Uẩn dừng lại, quay đầu, ánh mắt lạnh đạm như tuyết: “Tiểu thư còn có yêu cầu gì nữa? Thẩm mổ sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn.”

Lục Tri Dao thoát ra khỏi sự hỗ trợ của Hà Thư Hàm, cầm váy bước lại gần người đàn ông, nghe thấy lời người đàn ông nói, mặt cô đỏ lên, cúi đầu ngại ngùng.

"Tôi tên Lục Tri Dao, tôi là fan của Ảnh đế Thẩm, không ngờ con chó con này do ảnh đế nuôi dưỡng, có lẽ có hiểu lầm gì đó, bé chó rất đáng yêu, hy vọng thầy Thẩm đừng...."

"Oẳng oẳng oẳng!!!" [Haha! Hahaha Hiểu lầm à? Không có hiểu lầm gì hết!]

Thân thể Lục Tri Dao run lên, vô thức lùi về phía sau.

Cô sợ con chó điên này lại vồ lấy cô như lúc nãy.

Thần Uẩn sờ đầu chó con, mặc dù không biết cô cùng nữ nhân này có ân oán gì, nhưng xem ra ân oán khá lớn.
« Chương TrướcChương Tiếp »