Chủ đề trò chuyện của vài người bắt đầu chuyển sang chủ đề công việc.
Lê Chiêu cảm thấy nhức đầu khi nghe những từ vựng nghề nghiệp khó hiểu
Vừa định nằm sấp xuống ngủ một chút thì bỗng nhiên có một luồng sức mạnh chuyển động trong cơ thể.
Lê Chiêu lập tức ngồi dậy, cắn vào quần của người đàn ông rồi kéo.
"Oẳng oẳng~" [Sen ơi, nhà vệ sinh!]
Tiếng kêu nhẹ nhàng êm ái này đã thu hút sự chú ý của mọi người.
"Cẩu Đản của cậu bị gì vậy?"
Lục Dần Lễ không nhịn được cười nhìn con vật nhỏ.
Thẩm Uẩn đứng dậy và nói: “ Cái kia đang gắp, muốn đi vệ sinh.”
Nói xong anh định bế cô ấy vào nhà vệ sinh.
Ba người có mặt đều sửng sốt.
Phản ứng của Lục Dần Lễ có chút buồn cười. Con chó này cũng thông minh thật, cậu ngăn Thẩm Uẩn lại và nói: "hãy để người khác đưa nó đi. Có nhà vệ sinh ở cuối hành lang."
Vừa nói, anh vừa bấm chuông, cửa phòng mở ra, một người phục vụ mặc đồng phục đứng ở cửa.
"Đưa con chó này đi vệ sinh."
Thẩm Uẩn gật đầu rồi quay lại chỗ ngồi.
Nghe ông chủ nói vậy, người phục vụ ngơ ngác, sau đó chuẩn bị bế chú chó con dễ thương lên.
Không ngờ chú chó lại lùi về sau, ý là không muốn cô ấy bế.
Thẩm Uẩn nhẹ nhàng nói: “Cô cứ đưa nó đi là được, không cần bế nó.”
Người phục vụ thì thầm vâng.
Nhìn chú chó con đi theo sau người phục vụ, Thích Thiếu Ngu trở nên tham lam.
"Uẩn ca, anh nhặt được con chó con này ở đâu vậy? Em cũng muốn nhặt một con!"
Nó ngoan và dễ thương quá đi.
Thẩm Uẩn nhìn con chó tinh bé nhỏ vẫy đuôi theo sau người phục vụ, tay chống cằm với nụ cười hại nước hại dân.
"Chỉ có một con này thôi."
Sau khi đi vệ sinh xong, Lê Chiêu sảng khoái đi ra từ buồng vệ sinh.
Cái đuôi đầy lông phía sau càng vẫy vui vẻ hơn.
Ngay khi cô chuẩn bị đi ra ngoài, một vài giọng nói truyền đến từ chậu rửa mặt gần đó.
Cô vốn dĩ không có hứng thú, đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Dao Dao, chị vừa mới đoạt giải Cánh Buồm Vàng cho nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất cách đây không lâu, bây giờ đạo diễn Tôn lại mời chị tham gia chương trình tạp kỹ, chị sắp bạo hồng rồi ~"
Giọng điệu nịnh bợ, muốn lấy lòng cô ta.
"Chỉ là may mắn mà thôi, chị không ngờ đạo diễn Tôn lại mời chị tham gia chương trình đó.
Giọng người phụ nữ mềm mỏng, nói chuyện cũng dịu dàng.
Lê Chiêu có hóa thành tro cũng nhận ra giọng nói này.
Lục Tri Dao có địa vị tương tự cô, cũng ở hàng thứ 18.
Ngoài ra, cả hai đều có vẻ ngoài dịu dàng, thoát tục nên thường xuyên đυ.ng độ nhau trong các buổi thử vai.
Cô đã thử những vai nhỏ trong vài bộ phim, nhưng tới lúc quay cô luôn được thông báo thay người.
Người đã cướp mất vai diễn của cô chính là Lục Tri Dao
Tuy nhiên, vì không có gia thế cũng như không có mối quan hệ nên cô chỉ có thể im lặng chịu đựng bị cướp vai.
Giới giải trí chính là như vậy, những người không có gia thế sẽ rất khó nổi tiếng trừ khi gặp may.
Lê Chiêu cũng không ham muốn nổi tiếng, cô chỉ muốn kiếm đủ tiền mua nhà, tiết kiệm chút tiền dưỡng lão rồi rời khỏi giới giải trí.
Sau đó, cô tham gia thử vai cho phim của một vị đạo diễn nổi tiếng, Lê Chiêu lại chạm mặt Lục Tri Dao.
Cuối cùng, Lê Chiêu đã chinh phục được đạo diễn bằng khả năng diễn xuất của mình và nhận được vai diễn.
Lục Tri Dao vẫn muốn lợi dụng mối quan hệ của mình để giành lấy vai diễn như trước đây, nhưng không ngờ rằng không lung lay được quyết định của vị đạo diễn này, nên cô ta đành phải bỏ suy nghĩ đó.
Lê Chiêu cũng trở nên nổi tiếng nhờ vào vai nữ năm này, thậm chí còn được đề cử giải Cánh Buồm Vàng cho nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Không ngờ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, giải thưởng chưa kịp nhận đã bị biến thành chó.
Nghe cuộc đối thoại của hai người, Lê Chiêu lập tức nhận ra giải thưởng Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất đã rơi vào tay Lục Tri Dao!!!
Điều này còn khó chịu hơn việc gϊếŧ chết cô ấy!!!
"Dao Dao, dù sao chị cũng sắp bạo hồng rồi. Giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất lúc đầu vốn dĩ là của chị, không ngờ lại xuất hiện kẻ vô danh giành với chị, nhưng nên là của chị thì sẽ là của chị, nhìn xem, người đó trên đường đi nhận giải thì bị tai nạn xe thành người thực vật, chứng tỏ điều gì, chứng tỏ ông trời cũng nhìn không thuận mắt."
Người phụ nữ không ngừng khen ngợi Lục Tri Dao, đồng thời cũng đem việc Lê Chiêu bị tai nạn ra chế nhạo.
Lục Tri Dao nghe xong những lời này cảm thấy dễ chịu vô cùng, tiếp tục nói.
"Thư Thư, em đừng nói vậy, chị không giỏi như em nói đâu, chỉ là may mắn thôi, tiểu minh tinh Lê Chiêu không tệ như em nói đâu. Cô... Cô ấy chỉ là... "
Giọng nói của cô ấy dịu dàng dễ nghe, còn vô cùng tốt bụng kiếm cớ cho người khác.
Lục Chi Dao nói rồi che miệng lại, dường như không tìm được từ nào để diễn tả, chỉ đành mỉm cười che đậy.
Vụ tai nạn xe đó không phải là một vụ tai nạn xe bình thường.
Giải Cánh Buồm Vàng cho nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất lẽ ra phải là của cô, đó là bàn đạp quan trọng nhất để cô ấy thực sự bước chân vào làng giải trí, sao có thể để người khác phá hoại được.
Lục Tri Dao sớm đã điều tra Lê Chiêu và phát hiện ra cô ấy chỉ là cô nhi, không người thân thích, dù có chết thì cũng không ai quan tâm.
Lê Chiêu ba lần bốn lượt cản đường cô ấy, đặc biệt là giải Cánh Buồm Vàng, cô ấy không thể nào nhượng bộ!!
Lê Chiêu đứng sau chậu cây xanh nghe thấy khiến lông toàn thân xù lên hết.
May mắn ông cố nội nhà cô!!!
Lê Chiêu tức giận đến nỗi không chịu được nữa dù chỉ một giây.
"Oẳng!!!"
"Ah!!!"
"Cứu với~Sao lại có chó ở đây!!!"
“Đừng kéo váy của tôi!!”
Trong lúc nhất thời, trong nhà vệ sinh liên tục vang lên tiếng kêu la, thỉnh thoảng còn có tiếng chó sủa.
Trong phòng riêng, một số đồ ăn đã được bày sẵn trên bàn và Thẩm Uẩn gọi thêm món bò bít tết bảy phần chín.
"A Uẩn, không phải là cậu không thích bít tết à?"
Thẩm Uẩn đang cắt bít tết thành từng miếng nhỏ bằng dao và nĩa, nghe vậy, anh ấy nói: “Cẩu Đản thích món này nên tôi gọi cho nó”.
Nụ cười suy tư trên mặt Lục Dần Lễ thay đổi, cậu ngồi thẳng dậy: "Cậu đang nuôi chó sao? Nhìn dáng vẻ của cậu, người không biết sẽ tưởng cậu đang nuôi tổ tiên đấy."