Chương 8

Nguyễn Tích bế nhóc con từ dưới gầm giường ra, ôm vào lòng.

Vậy mà lần này nhóc con không kháng cự tiếp xúc với Nguyễn Tích, lần đầu cậu bé vùi đầu vào lòng Nguyễn Tích, mái tóc đen mềm của cậu bé vô thức cọ vào trái cổ của Nguyễn Tích khiến cậu hơi ngứa.

Nguyễn Tích nhận ra bánh bao nhỏ đã có chút mở lòng với cậu, tâm trạng có hơi phức tạp.

Dễ dàng mở lòng với người khác như vậy sẽ bị lừa đó bé ngốc.

Nguyễn Tích đau lòng xoa xoa mái tóc mềm mại của nhóc con.

Sau đó Nguyễn Tích nghe thấy bụng nhóc con kêu lên mấy tiếng, rồi thấy hai tai nhóc con lập tức đỏ bừng, thật là đáng yêu!

Nguyễn Tích không nhịn được, giơ móng vuốt nhéo tai nhóc con, cười khúc khích: “Đi thôi, chú dẫn nhóc đi ăn!”

“Cảm ơn… Chú xấu xa!” Nhóc con dán lên người Nguyễn Tích, giọng nói mềm mại nói, thiếu điều khiến trái tim Nguyễn Tích cũng mềm mại theo.

“Vậy nhóc có muốn ở cùng chú không?” Nguyễn Tích nhân cơ hội hỏi, sau đó dỗ dành: “Chú rất sợ ở một mình, nhóc ở cùng chú có được không?”

Dù sao nhóc con ở tại bệnh viện cũng không quá an toàn, Nguyễn Tích muốn dẫn nhóc con theo mình, cậu sẽ an tâm hơn, không lo Giản Chính Hoa ra tay với nhóc con.

Bánh bao nhỏ mở to đôi mắt đen tuyền, ngây thơ nhìn Nguyễn Tích, chú xấu xa này vừa mới giúp nó, nó cũng muốn giúp chú xấu xa.

Bánh bao nhỏ vươn bàn tay nhỏ bé, dùng hết sức ôm Nguyễn Tích: “Chú xấu xa đừng sợ, có cháu ở đây rồi!”

Bộ dáng đáng yêu của thằng bé khiến Nguyễn Tích không nhịn được cười, hôn lên cái má phúng phính mùi sữa của thằng bé.

“Cảm ơn nhóc nhé!” Nguyễn Tích vừa cười vừa ôm nhóc con rời khỏi phòng bệnh.

Trong lúc không ai để ý, Giản Tễ nằm trên giường, đầu ngón tay lúc nãy bị Nguyễn Tích nắm của hắn khẽ run lên.



Nguyễn Tích cứ như vậy lừa nhóc con về nhà.

Trước khi đến bệnh viện, cậu đã hủy phòng khách sạn đặt dài hạn kia, dù sao đó là khoản phí không nhỏ.

Cũng may nguyên chủ có nhà riêng nên hai người không đến mức ngủ ngoài đường.

Nhà của nguyên chủ là một căn hộ nhỏ có hai phòng ngủ và hai phòng khách, đây là căn nhà người ba lạnh lùng của nguyên chủ đã tặng cho cậu ta, dùng để cắt đứt quan hệ cha con.

Nguyễn Tích dựa vào ký ức mơ hồ của mình để tìm căn hộ, may là cửa căn hộ có thể mở bằng dấu vân tay nếu không Nguyễn Tích không có cách nào vào được.

Cậu dẫn nhóc con vào, cửa mở ra khiến gió đi vào làm lớp bụi bay mịt mù xung quanh.

Nguyễn Tích vội vàng lấy khẩu trang từ trong túi ra đeo cho nhóc con, còn mình thì dùng tay vẫy vẫy đám bụi trước mặt.

Đã bao lâu không có người sống ở đây vậy?

Hoàn cảnh của cậu còn không tốt bằng bệnh viện Thanh Sơn sao?

Sớm biết như vậy cậu sẽ không dẫn nhóc con về đây, cậu và nhóc con ở lại bệnh viện là được rồi!

Hơn nữa bây giờ Giản Tễ nằm trên giường đối với Nguyễn Tích không có gì uy hϊếp, huống hồ Giản Tễ đẹp như vậy, rất bổ mắt!

Chỉ tiếc hắn đắp chăn nên không nhìn ra dáng người có đẹp hay không.

Nhóc con không biết Nguyễn Tích suy nghĩ điều gì, đôi mắt đen láy tò mò nhìn khắp nơi, đánh giá phòng khách trống không trước mặt, giọng nói mềm mại: “Chú xấu xa, đây là nhà chú hả?”

Vẻ mặt Nguyễn Tích đau khổ, nhìn khuôn mặt lanh lợi của nhóc con, đôi mắt to đầy vẻ tò mò.

Tâm tình cậu phức tạp chậm rãi gật đầu.

Bây giờ dọn dẹp phòng bếp cũng đã muộn, cậu chỉ có thể dẫn nhóc con đi ra ngoài ăn, nhưng mà bây giờ trên người cậu không có một xu, đi ra ngoài cũng chỉ có thể uống gió tây bắc!

Nhìn bốn bức tường phòng khách, Nguyễn Tích lâm vào trầm tư.

Đột nhiên Nguyễn Tích lóe lên một ý, cậu nghĩ đến người quản lý xấu xa của nguyên chủ!

Nói ra thì người quản lý này có thể coi là người hiền lành, trong ký ức anh ta đối xử với nguyên chủ cũng không tệ, trong tay chỉ có một nghệ sĩ là nguyên chủ nên anh ta tự mình làm rất nhiều việc.

Nhưng nguyên chủ lại hồ đồ quá!

Giống như bữa tiệc ngày hôm qua, người quản lý hy vọng nguyên chủ biểu hiện thật tốt rồi giành được công việc thương lượng đã lâu, lại không nghĩ rằng nguyên chủ gây sự chú ý tại bữa tiệc, phá tan mất công việc sắp giành được.