Bên này, Tiểu Trịnh điều chỉnh tốt tâm trạng lên xuống của mình, nhìn Nguyễn Tích giải quyết việc chung nói: “Thầy Nguyễn Tích, xin anh lấy hành lý của mình ra, anh chỉ có thể chọn năm đồ vật để vượt qua hai ngày một đêm tiếp theo.”
“Sau đó anh hãy cầm năm đồ vật này đi bộ đến trước tiểu viện giữa sườn núi.”
Tiểu Trịnh dứt lời, Thôi Mặc vẫn luôn trông coi một bên lập tức đưa hành lý của Nguyễn Tích cho nhân viên công tác, động tác nhanh gọn dứt khoát, không lề mề chút nào.
Ngược lại với trợ lý của Lâm Tử Mộc đang lưỡng lự hình thành sự đối lập rõ ràng.
Giản Ô Ô vẫn mơ màng vùi trong lòng Nguyễn Tích lúc này đã tỉnh dậy.
Hai cánh tay mập mạp của bánh bao nhỏ vòng quanh Nguyễn Tích, theo bản năng cọ cọ, ngơ ngác nhìn bốn phía.
Đôi mắt đen nhánh của Giản Ô Ô sáng lên trông rất dễ thương.
Phát hiện ra hành động của Giản Ô Ô, Nguyễn Tích dịu dàng nói: “Nhóc con, có muốn uống nước không?”
“Nước, muốn… muốn uống nước.” Giản Ô Ô liếʍ liếʍ đôi môi màu hồng, giọng sữa nhỏ nghe rất đáng yêu.
Đúng lúc nhân viên công tác đặt hành lý ở trước mặt Nguyễn Tích, Nguyễn Tích không chút nghĩ ngợi lấy ra chai nước cho nhóc con.
Nguyễn Tích mở nắp bình giữ nhiệt ra, đổ vào một ít, rồi mới đưa cái cốc màu lam tới tay nhóc con, Giản Ô Ô ôm cái ly không kém mặt cậu bé bao nhiêu, nhấp từng ngụm từng ngụm nhỏ, một lát sau uống hết nước ấm bên trong.
Bàn tay nhỏ bé kéo góc áo Nguyễn Tích, mở to con mắt đen nhánh, đáng thương nhìn Nguyễn Tích: “Ba nhỏ~ Vẫn muốn~”
[Đệt! Nguyễn Tích kết hôn khi nào?]
[Trời ạ! Tôi thật sự không tin, Nguyễn Tích lại có đứa con ngoan ngoãn đáng yêu như vậy!]
[Lầu trên, Nguyễn Tích tuyệt đối không phải là cha ruột!]
[Trời ạ! Phần mộ tổ tiên Nguyễn Tích bốc khói xanh? Đây là nhóc con từ đâu tới, sao lại ngoan như vậy!]
[Thật đáng yêu! Mau! Mau rót nước cho cậu bé!]
[A a a a! Lúc uống nước thật sự rất đáng yêu, giống như búp bê vậy~]
[Muốn nhéo má quá!]
Nguyễn Tích lại rót một ít nước, đưa cho nhóc con, vẻ mặt cưng chiều cười.
[Đây… thật sự là Nguyễn Tích trong trí nhớ của tôi sao?]
[Đúng đó, tôi nhớ rõ ở đuôi mắt trái của Nguyễn Tích có một cái nốt ruồi]
Đúng vậy, nốt ruồi kia ở vị trí đặc biệt, mỗi khi Nguyễn Tích rũ mắt, nốt ruồi ở đuôi mắt kia tạo cho cậu sức hút rất lớn.
So với sự ấm áp của Nguyễn Tích, Lâm Tử Mộc cũng không dễ chịu.
Lâm Tử Mộc luyến tiếc nhìn mỹ phẩm dưỡng da của mình, Giang Ngôn cũng tuyệt đối không nhượng bộ sách vở của mình.
[Ha ha ha ha, tôi còn nhớ Chu Trì bên cạnh]
[Chu Trì thấy em trai Chu Nguyên mình la lối lăn lộn đòi đồ chơi lập tức dùng bạo lực đè bẹp, bạn không nhìn thấy đâu, vẻ mặt Chu Nguyên tủi thân muốn chết]
[Ha ha ha ha ha, cái này nếu để Chu Nguyên nhìn thấy bộ dáng Nguyễn Tích cưng chiều nhóc con nhà mình nhất định hâm mộ lắm đây!]
[Nhất định là Nguyễn Tích giả bộ! Mọi người không được bị cậu ta mê hoặc!]
[Tôi chỉ đến xem chương trình]
Nguyễn Tích cầm ba lô tổ chương trình cho cất cốc nước của mình và cậu nhóc vào, nhóc con còn nhỏ, đồ dùng đều là cậu chia ra, lần này thiếu hai đồ dùng.
Nhìn trong hành lý hơn nửa đều là đồ dùng của nhóc con, Nguyễn Tích suy nghĩ một chút quyết định giao quyền lựa chọn cho người trong cuộc, cậu dịu dàng nói: “Nhóc con, con muốn lấy cái gì?”
Người xem trước màn hình nhìn một màn này, có chút ảo giác, đây thật là Nguyễn Tích trong trí nhớ bọn họ sao?
[Nguyễn Tích… Dịu dàng như vậy… Tôi không thể chửi được…]
[Lầu trên, không phải một mình cậu.]
Phát sóng ngắn nửa giờ, Nguyễn Tích đã xông lên hotsearch #Chấn động! Nhan sắc đẹp trai của Nguyễn Tích trong show thiếu nhi# #Con của Nguyễn Tích# #Nguyễn Tích dịu dàng#...
Hotsearch về Nguyễn Tích gần như tàn sát bảng xếp hạng, Thôi Mặc luôn theo dõi bình luận trên mạng này, từ mục đầu tiên lên hotsearch, anh ấy đã khoác áo chống đạn xông vào chiến trường bắt đầu chém gϊếŧ.
Không còn cách giải quyết nào khác, ai bảo Nguyễn Tích bị toàn bộ cộng đồng mạng bôi đen, còn không được nổi vài người là fan ảo, nhìn khu bình luận thất thủ, anh ấy chỉ có thể tự mình ra trận.