Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước dáng vẻ hiện tại của Nguyễn Tích.
Dù sao trong trí nhớ của bọn họ, trang phục của Nguyễn Tích luôn phô trương như thế nào, đắt như thế nào, trang điểm trên mặt lúc nào cũng cầu kỳ tinh xảo.
Dáng vẻ nhẹ nhàng trong sáng sạch sẽ như vậy, bọn họ chưa từng thấy qua.
[Nguyễn Tích đây là đi tới giới thời trang bổ túc, hay là đổi đội ngũ tạo mẫu chuyên nghiệp vậy?]
[Thật không thể tin được có một ngày Nguyễn Tích cũng có thể thay đổi, trên thế giới này còn có cái gì là không có khả năng chứ, tang thương đốt thuốc.jpg]
Đang lúc người xem trước màn hình mãi không thể khôi phục tâm trạng phức tạp, thì một chiếc xe thương mại màu đen sang trọng xông vào trong ống kính.
Lâm Tử Mộc mặc một bộ âu phục thời trang cao cấp xuất hiện trước mặt mọi người, trang điểm tinh xảo phối với thời trang cao cấp, cùng với Nguyễn Tích bên cạnh mặc trang phục thoải mái, để mặt mộc tạo thành sự đối lập rõ rệt.
Một bên khác, nhân viên công tác chờ Lâm Tử Mộc đến thì lập tức tiến lên, nhắm ngay ống kính vào Lâm Tử Mộc.
“Thầy Lâm, chào anh.”
[Vợ Yêu Của Chu Trì: Lâm Tử Mộc coi nơi này là thảm đỏ ư? Còn lòe loẹt hơn so với Nguyễn Tích!]
[Mộc Mộc Bảo Bảo, đẹp trai quá~]
[Đã là thời đại nào rồi, sao đầu óc bạn vẫn còn cổ hủ thế? Đây là mặc quần áo tự do hiểu không?]
[Ngu ngốc, lúc Nguyễn Tích mặc thành hoa khổng tước, sao không thấy bạn nói mặc quần áo tự do? Fan não tàn, khinh bỉ.jpg]
Trên mặt Lâm Tử Mộc mang theo nụ cười dịu dàng đặc trưng chào hỏi ống kính.
Đây là biểu cảm anh ta thường dùng, vì nó anh ta còn tốn rất nhiều tiền để tạo hình tượng đàn anh khóa trên dịu dàng cho mình.
Anh ta nhìn một vòng xung quanh, khi nhìn thấy Nguyễn Tích, ánh mắt anh ta hiện lên một tia mất tự nhiên, dù rất nhanh nhưng vẫn bị ống kính bắt được, hình ảnh này rơi vào trong mắt người quan tâm anh ta thì thành anh ta đang sợ hãi.
[Đáng ghét! Nguyễn Tích mau cút đi! Anh trai nhà tôi bị cậu hại còn chưa đủ thảm sao?]
[Tại sao studio lại nhận chương trình này cho anh trai! Không thể rời đi sao? Đau lòng cho anh trai…]
Trên mặt Lâm Tử Mộc mang theo nụ cười giả tạo, giả vờ như hai người rất quen, thân thiết nói: “Nguyễn Tích, cậu cũng tới à.”
Lời nói này có vài phần ý tứ, gì mà gọi là cũng? Giống như xác định Nguyễn Tích là người thừa, là người bám lấy anh ta vậy.
Không phải là diễn sao, ai mà không biết chứ?
Nguyễn Tích cười yếu ớt: “Sao thế? Tôi tới, anh không vui à?”
Lâm Tử Mộc nghẹn một chút, bộ dáng tủi thân sau khi bị hiểu lầm: “Sao có thể, cậu đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, cậu tới đương nhiên tôi vui rồi.]
[Chó Nguyễn, dám uy hiếm anh trai tôi! Mặt anh trai tôi trắng bệch rồi!]
[Anh trai nhà bạn trang điểm dày như vậy, anh ta không trắng thì ai trắng?]
Bị Nguyễn Tích thẳng thừng chỉ ra tâm tư nhỏ nhặt của mình, sắc mặt Lâm Tử Mộc không dễ coi, anh ta nghiến răng, nghiêng đầu, không để ý tới Nguyễn Tích nữa.
Đúng lúc bên kia xe có một đứa bé đi xuống.
Lâm Tử Mộc lập tức nở nụ cười, vẻ mặt nhiệt tình đi tới nắm tay đứa bé, hơi khom lưng, ra vẻ thân thiết: “Tiểu Ngôn, cơ thể tốt hơn chút nào chưa?”
Đứa bé được gọi là Tiểu Ngôn, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhìn qua có chút không thoải mái, tinh thần hơi không tốt lắm.
Cậu nhóc uể oải gật đầu, không nói gì.
Trong mắt của Lâm Tử Mộc hiện lên một tia ghét bỏ không dễ nhận ra, sau đó giả bộ nhiệt tình: “Hay là anh ôm em nhé.”
Nói xong lập tức ôm lấy đứa bé.
Kết quả lại anh ta bị đứa bé đó nghiêng người tránh đi, lạnh lùng nói: “Không cần.”
Nụ cười trên mặt Lâm Tử Mộc cứng đờ, nhất thời có chút không nhịn được, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại trạng thái.
[Đây là bạn nhỏ Giang Ngôn? Mộng Ảo Liên Động sao!]
[Phổ cập một chút~ Giang Ngôn từng diễn vai Lâm Tử Mộc khi còn bé nha~]
[A a a a, Ngôn Ngôn Tử ngầu quá!]
[Ha ha ha, từ nhỏ đã là một soái ca mặt lạnh.]