Chương 1: Xuyên thành Chân Hoàn

Chân Huyên hai mắt vô thần nằm ở trên giường, bên tai là tiếng thái y hồi bẩm:

“Có thể do Thái Hậu bi thương quá độ, hơn nữa mấy ngày gần đây mệt nhọc cho nên mới ngất xỉu, hiện tại nếu đã tỉnh lại chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được, vi thần sẽ kê cho Thái Hậu một phương thuốc an dưỡng.”

“Vậy mau đi đi.” Nam nhân mặc Long bào phân phó, ngay sau đó quay đầu lại, cách mành thăm hỏi: “Hoàng ngạch nương, hiện tại người cảm thấy như thế nào?”

Chân Huyên, không, hiện tại là Chân Hoàn phục hồi tinh thần trả lời: “Ta đã không có chuyện gì, Hoàng Đế vừa mới đăng cơ công việc bề bộn, trong khoảng thời gian này cũng rất bận rộn, hãy trở về nghỉ ngơi đi.”

Hoàng Đế và Chân Hoàn khách sáo vài câu, mới xoay người rời đi.

Hoàng đế đi rồi, Chân Hoàn liền lấy cớ muốn nghỉ ngơi, sai tất cả mọi người rời đi, quá nhiều chuyện phát sinh, nàng cần có thời gian tiêu hoá.

Nàng chỉ là một sinh viên bình thường, yêu thích xem phim xem kịch mà thôi.

Điểm đặc biệt duy nhất chính là nàng cũng tên Chân Huyên, lúc trước vì định luật cùng tên tất xuyên qua, nàng còn cố ý xem Chân Hoàn Truyện nhiều lần, nhưng nhiều năm qua đi không có việc gì xảy ra, còn tưởng rằng loại chuyện xuyên qua này không tới phiên mình.

Giờ thì hay rồi, thật sự xuyên.

Tin tức xấu, xuyên thành Chân Hoàn, nhưng không biết cung đấu.

Tin tức tốt, xuyên vào Như Ý Truyện, thăng cấp thành Thái Hậu.

Lại một tin tức xấu, chưa từng xem qua Như Ý Truyện.

Lúc trước, nàng còn không kịp xem bộ phim nghe nói có nội dung là hôn nhân đế hậu vây thành lịch sử chính kịch này, nhưng nghe bạn cùng phòng sau khi xem xong, xúc động mãnh liệt bày tỏ: “Cả đời ta làm nhiều việc ác, xem xong phim này coi như xóa bỏ toàn bộ.” Cũng hoàn toàn dập tắt ý định xem phim.

Nếu sớm biết rằng thật sự sẽ xuyên qua, dù uống thuốc trợ tim cấp tốc nàng cũng phải xem phim, dù một đoạn ngắn cũng phải nhớ thật kỹ!

Đáng tiếc ngàn vàng cũng không mua được chữ nếu, Chân Hoàn thở dài.

Duy nhất đáng mừng chính là nàng ở hiện đại không có vướng bận, có lẽ chỉ có bạn bè mới cảm thấy đau lòng vì nàng rời đi, nhưng cuộc sống luôn phải nhìn về phía trước, bọn họ đều có người thân yêu bên cạnh, sẽ không vì nàng mà khổ sở quá lâu.

Chân Hoàn yên lặng trở mình, cũng khá tốt, xuyên thành Thái Hậu, có người cơm bưng nước rót, không cần phấn đấu 50 năm liền có thể tận hưởng sinh hoạt sau khi về hưu.

Hơn nữa, vừa hay xuyên vào thời điểm tiên đế đã qua đời, Chân Hoàn cuối cùng lên làm Thái Hậu.

Quản lý xuyên không, ngươi đúng là người tốt.

Dù sao hậu cung rối loạn cỡ nào cũng không liên quan đến Thái Hậu, ngủ trước đã, để mai rồi tính.

——

Sáng sớm hôm sau, Chân Hoàn tâm tình thoải mái hưởng thụ, mặc dù ở tang kỳ, nhưng thức ăn chay cũng rất phong phú đa dạng. Tiếp theo liền nghênh đón đợt bạo kích đầu tiên từ lúc xuyên qua tới nay.

“Truy phong Cảnh Nhân Cung Ô Lạp Na Lạp Thị thành Hoàng Thái Hậu?” Chân Hoàn ngữ khí có chút nghi vấn, nàng nhớ rõ trong Chân Hoàn Truyện, cuối cùng Thái Hậu và Hoàng Thượng đã thương nghị sẽ vẫn xưng Nghi Tu là Hoàng Hậu, nhưng dựa theo ký ức mà Chân Hoàn phiên bản Đại Như Truyện lưu lại cho thấy, ở đây có sự khác biệt rất lớn, Nghi Tu trong Đại Như Truyện cũng biến thành một kẻ... não yêu đương?

“Vậy, ý của Hoàng Thượng là?”

Phúc Già ở bên cạnh trầm giọng nói: “Hoàng Thượng có vẻ dao động, nương nương nên sớm có tính toán.”

Có vẻ dao động, Hoàng Thượng này đúng là không ghi thù, thật sự không để bụng năm xưa khi hắn vẫn là Hoàng Tử, Nghi Tu ban một chén độc dược phiên bản chè đậu xanh thiếu chút nữa lấy mạng nhỏ của hắn sao?

Nhưng đây là chuyện của Hoàng Đế, không so đo hiềm khích trước đây chính là Hoàng Đế, bị người chỉ trích sơ suất không làm theo di mệnh của tiên đế vẫn là Hoàng Đế, đâu có quan hệ gì đến nàng.

“Tính toán? Ai gia vì cái gì phải tính toán?”

Phúc Già thấy Chân Hoàn không cho là đúng, vội vàng khuyên nhủ: “Nếu để người ở Cảnh Nhân Cung thành Hoàng Thái Hậu, vậy chẳng lẽ không phải đè ép người một đầu sao, nương nương người sẽ lâm vào cảnh nguy hiểm.”

Chân Hoàn suýt bị thái độ của Phúc Già chọc cười: “Mặc kệ thế nào, ai gia là mẹ đẻ Hoàng Đế, chẳng lẽ Hoàng Đế còn muốn giúp đỡ người kia, nâng đỡ Tam a ca tranh ngai vàng Ô Lạp Na Lạp thị, chèn ép mẹ đẻ của mình sao?”

Mặc dù không biết Hoàng Đế vì sao nguyện ý nâng vị trí của kẻ thù lên một bậc, tùy ý dùng chữ hiếu làm hắn ngột ngạt, nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn sẽ có khúc mắc. Nàng lại không tính toán chủ động trêu chọc thị phi, nếu là Nghi Tu chọc tới nàng, Hoàng Đế dù thế nào cũng phải đứng về phía mẹ đẻ cùng chung kẻ địch phải không?

Phúc Già vừa nghe cũng có chút do dự, nhưng vẫn là khuyên: “Nhưng nói đến cùng, Cảnh Nhân Cung là cô mẫu của trắc phúc tấn Thanh Anh, Hoàng Thượng đối với nàng, tình nghĩa không bình thường, trước kia vì Thanh Anh trắc phúc tấn làm nhiều việc không hợp quy củ, lần này còn muốn vì nàng lập vị kia làm Hoàng Thái Hậu, nếu là… Nếu là vì tình nghĩa, không chừng sẽ thiên vị hai người bọn họ.”

Tình nghĩa? Theo lời Phúc Già, Hoàng Đế muốn lập Ô Lạp Na Lạp Thị thành Hoàng Thái Hậu là vì Thanh Anh? Điên như vậy sao? Chẳng lẽ phim cung đấu này đúng thật là làm ra tình yêu? Vì tình yêu, không so đo hiềm khích trước đây giúp đỡ kẻ thù chèn ép mẹ đẻ?

Không đến nỗi đi, Thanh Anh muốn cho cô mẫu làm Thái Hậu, Hoàng Đế liền cho cô mẫu nàng ta làm Thái Hậu, yêu đến vậy sao?

Chân Hoàn nghĩ nát óc cũng không thể tưởng tượng được, Hoàng Đế bỗng nhiên ra tay, một là vì cùng nàng tuy trước khi tiên Đế băng hà không can thiệp triều chính nhưng là “Quyền khuynh triều dã” Thái Hậu tranh quyền. Hai là thành toàn hiếu tâm của Thanh Anh đối với cô mẫu, đồng thời cho chân ái một chỗ dựa. Này ai có thể ngờ được?

Chân Hoàn trái lo, phải nghĩ, cảm thấy trọng điểm không phải là Ô Lạp Na Lạp Thị có thể lên làm Hoàng Thái Hậu hay không, trọng điểm nằm ở mục đích của Hoàng Đế, Hoàng Đế này rốt cuộc có phải là người bình thường hay không?

Nếu Hoàng Đế là loại người vì tình yêu không màng tất cả, vậy xác thật, chất lượng sinh hoạt của chính mình trong tương lai sẽ có nguy cơ giảm sút.

“Một khi đã như vậy, buổi tối ai gia đi tìm Hoàng Đế, hỏi một chút, Hoàng Đế rốt cuộc nghĩ như thế nào?”

Phúc Già nghe xong sửng sốt, nhưng vẫn cung kính thưa vâng.

Chỉ nói thầm trong bụng, sao lần này Thái Hậu nương nương lại trực tiếp như vậy?

Chân Hoàn nghĩ, nếu mình và Hoàng Đế trên danh nghĩa là mẹ con ruột, vậy nên hành xử như mẹ con ruột, có chuyện nói thẳng. Nàng cùng Hoàng Đế đã sớm là châu chấu trên cùng sợi dây, đem vấn đề biến thành phân tranh tiền triều, sẽ chỉ làm quan hệ hai bên càng ngày càng cứng đờ.

Nhưng mà Chân Hoàn không nghĩ tới, trước khi nàng tìm Hoàng Đế nói chuyện, ở bữa tối lại nghênh đón một đợt bạo kích.

Nàng nhìn Thanh Anh bưng canh gà hầm chân giò hun khói dâng cho chính mình, trầm mặc.

Chân Hoàn muốn nói lại thôi, nhưng không nói không được.

Tiên đế thi cốt chưa lạnh, trước công chúng, ngươi cho Thái Hậu ăn mặn?

Chân Hoàn cảm thấy, người trong lòng của Hoàng Đế hình như không quá thông minh.

Nhưng nhìn những người xung quanh, cũng không cảm thấy có gì không đúng, vậy rất có thể không liên quan gì đến tình yêu, hẳn là toàn bộ hậu cung của hắn đều không được thông minh.

Nữ nhân tội gì phải khó xử nữ nhân, nể tình chỉ số thông minh của Thanh Anh không được cao cho lắm, Chân Hoàn chỉ nói:

“Đem món này xuống đi , ai gia không có hứng ăn uống.”

Nhưng Chân Hoàn rất nhanh đã cảm thấy hối hận vì thiện tâm của mình.