chương 7-1

Editor & trans: Ngủ Mơ

Bất kể có tính hay không, đêm đó Bạch Cao Hưng cuối cùng cũng đạt được mục đích của mình, vui vẻ xem TV hai giờ đồng hồ. Thậm chí còn liên tục hét lên “Đổi kênh, đổi kênh”, mà Lê Phổ cũng chịu bấm dùm cậu, đúng là bất ngờ ngoài ý muốn.

Cậu vốn tưởng Lê Phổ mắc chứng trầm cảm, có thể cảm thấy phiền phức nên sẽ ném cậu ở phòng khách, để cậu tự làm chủ điều khiển TV.

Không ngờ đối phương lại khá kiên nhẫn với thú cưng.

Nhưng không thể rút ra kết luận quá sớm, chỉ mới qua một đêm, cậu đã bị hiện thực tát vào mặt.



Đây là ngày thứ ba Bạch Cao Hưng biến thành vẹt.

Sau khi biến thành một con vẹt to con, cậu không có kỹ năng đặc biệt nào ngoài việc nói chuyện, cắn hạt hướng dương và bay.

Trải qua thời gian hai ngày đầu tiên để thích ứng, Bạch Cao Hưng cảm giác mình dần thích ứng với cơ thể mới này, bắt đầu cảm nhận được thú vui làm chim.

Không làm người cũng không sao, tiếc nuối duy nhất là chưa kịp trải nghiệm cuộc sống đại học một cách trọn vẹn thì đã xuyên qua…

Sáng sớm, Bạch Cao Hưng ngồi xổm trong l*иg nhìn trái nhìn phải vào bát thức ăn, nhưng không có gì cả.

Lại nhìn Lê Phổ, sau khi chạy bộ buổi sáng về, anh lại ngồi trên sô pha bắt thẫn thờ, không biết đang nghĩ gì.

Cảm giác trong lòng Bạch Cao Hưng thật khó tả… Dù mắc chứng trầm cảm đến đâu thì cũng nên cho thú cưng của mình ăn đã chứ, đúng không?

Huống chi thứ anh đang nuôi là một bé vẹt thuộc giống vẹt lớn đấy, một ngày phải cho ăn ba lần, sao anh không đổi luôn một con lớn hơn luôn đi?

Bạch Cao Hưng cầm lấy bát thức ăn trống rỗng, bắt đầu lắc nó, tạo ra âm thanh lạch cạch.

Trong nhà có âm thanh ồn ào lớn như vậy, người bình thường hẳn phải chạy tới xem, nhưng Lê Phổ tựa hồ không nghe thấy, chỉ ngồi đó thẫn thờ.

Nhìn anh chàng như pho tượng ngồi trên sô pha, Bạch Cao Hưng biết nếu không nỗ lực thì không có cơm ăn, bắt đầu hắng giọng nói: “Khụ, hello, hello, xin chào? Buổi sáng tốt lành!”

“Đây, đây, nhìn hướng này đi.”

Âm thanh triệu hồi của cậu đã có tác dụng, Lê Phổ nhìn qua đấy.

Bạch Cao Hưng vội vàng dùng móng vuốt chộp lấy bát cơm, lắc mạnh: “Đói bụng, đói bụng, cho tôi cơm!”

Âm thanh đủ ồn ào để làm phiền mọi người.

Lê Phổ bị tiếng động xuyên thấu làm cho giật mình, cầm túi ngũ cốc đi về phía cậu, vừa đi vừa nói: “Đại Bạch, im lặng đi.”

Đúng là không biết nghĩ cho người ta mà.

Bạch Cao Hưng ngậm miệng, nhìn chằm chằm chén cơm bị anh chàng lấy ra, đổ đầy thức ăn rồi đặt trở lại.

Cậu vùi đầu gặm gặm mấy miếng, hưng phấn ngẩng đầu lên nói thêm: “Đổi chén to hơn đi.”

Cậu nói rất tùy ý, cho nên giọng điệu lại càng giống với con người hơn.

Lê Phổ dừng một chút, đi lại gần l*иg sắt: “Nhóc nói cái gì?”

Bạch Cao Hưng sửng sốt một lúc, dưới cái nhìn chăm chú của anh chàng, bắt đầu giả ngu: “Lớn! Lớn! Hạt dưa, hạt hướng dương, đậu phộng, hạt lớn!”

Sau khi lặp đi lặp lại hơn chục lần, Lê Phổ lại phải nói “im lặng”, bóng người lại rời đi, khi quay lại, trên tay còn có hạt dưa và đồ ăn vặt, thậm chí còn có cả quả óc chó. Bạch Cao Hưng chộp một quả đưa lên miệng, thành thạo cắn mở vỏ, bóc quả óc chó dễ như lột quả nho.

Lê Phổ đứng trước l*иg sắt nhìn bé vẹt mà mình mới nuôi một lúc, suy nghĩ về những gì trợ lý đã nói hôm qua.

Anh nhất định là ấm đầu nên mới cảm thấy Đại Bạch có thể giao tiếp với mình… Nó hẳn học được từ chủ cũ hoặc TV, dù sao thì Đại Bạch cũng rất thông minh.

Bạch Cao Hưng gặm mấy cái liền ăn hết nửa chén cơm, ngẩng đầu mới phát hiện Lê Phổ đã trở về chỗ cũ.

…Vô vọng.

Bạch Cao Hưng tự chơi trong chốc lát, đột nhiên nghe thấy tiếng đóng cửa, quay đầu lại thì bóng dáng của Lê Phổ đã biến mất khỏi phòng.

Vậy mà anh lại đi ra ngoài á??

Bạch Cao Hưng nhìn chằm chằm cánh cửa đóng lại thật lâu, đôi mắt đen tròn sáng lấp lánh.

Một giây sau, cậu “Vèo” một cái, ra khỏi l*иg. Đầu tiên dang đôi cánh lớn phành phạch bay lên ghế sô pha, sau đó bay đến bàn ăn, tìm một vòng không nhìn thấy gì ăn được, liền vui vẻ rút rút giấy ăn.

Hiện tại địa bàn này đã thuộc về bản đại vương.

Bạch Cao Hưng nghĩ nghĩ, cho dù là thú cưng, cũng coi như người một nhà, đúng không?

Cậu rất có ý thức phân loại đấy.

Ngay sau đó, Bạch Cao Hưng không ngừng đi quanh nhà, cậu thật sự phát hiện ra một điều mới mẻ. Căn bếp vốn đã được đóng lại hôm nay vô tình để lại một khe hở, vừa đủ để cậu chui qua.

Bạch Cao Hưng chen qua khe cửa, ngẩng đầu liền thấy một căn bếp sạch sẽ không còn đồ ăn thừa cho mình, bên phải là bồn rửa.

Vừa lúc đang cảm thấy khát.

Bạch Cao Hưng ra sức bay lên, trèo lên ống nước, duỗi một chân ra giữ chặt vòi, dùng sức đẩy.

Khoan! Không đúng, chỉ những kẻ ngốc mới uống nước lã.

Bạch Cao Hưng vừa nghĩ tới liền đột nhiên im bặt, quay đầu nhìn xung quanh. Cậu nhớ Lê Phổ mỗi khi uống nước sẽ bưng cốc vào bếp, nhất định phải có nước uống trực tiếp…

Ánh mắt cậu quét từng ngóc ngách của căn bếp, dừng lại khi nhìn thấy một chiếc máy kỳ lạ.

Vô nghĩa, đơn giản chỉ vì có cái cốc ở dưới máy thôi.

Và trên đó có hai con số, một là nhiệt độ và một là thể tích nước còn lại.

Bạch Cao Hưng nhìn kỹ hơn để xác định nhiệt độ đã đủ, sau đó dùng miệng chọc vào nút ghi “Nhiệt độ bình thường”.

Cậu đợi rồi đợi, đợi một hồi cũng không có nước chảy ra.

Đây là loại công nghệ cao gì??

Bạch Cao Hưng nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một thứ giống như một cái núm ở giữa máy, không khỏi băn khoăn liệu có cần phải xoay vật đó ra để nước chảy ra không?

Cậu thử dùng móng vuốt cạy nó ra nhưng không thành công, kết quả là vô tình trượt chân và giẫm lên nó, nước chảy ra ào ạt.

“… Chết tiệt.”

Cậu lại đạp mạnh vào công tắc, hài lòng uống hết nước trong cốc rồi lẻn ra ngoài qua khe cửa.

Từ góc độ này, cậu nhìn thấy một con robot hút bụi ẩn trong góc nhà.

Nếu Bạch Cao Hưng có thể làm ra biểu cảm, vậy trên mặt mặt cậu nhất định là một nụ cười vui vẻ.

“Cá voi nhỏ?”*

Trước màn hình màu đen của con robot hút bụi, Bạch Cao Hưng đọc to dòng chữ được in trên đó.

*小鯨魚, tui dịch được thế thôi. Không biết phải hãng nào bên đó không. Lúc đi tra thì nó ra đồ chơi dành riêng cho người lớn😢