chương 6-2

Editor & trans: Ngủ Mơ

Bạch Cao Hưng đang ăn hạt dưa trong l*иg liền sửng sốt, quay đầu nhìn đồ vật trong tay Mai Hữu Thụ, kinh hãi lùi về sau hai bước, suýt nữa thì ngã khỏi cột.

Thứ này cậu nhận ra, trước đây khi nuôi vẹt cậu cũng đeo cái này lên người nó để nó không đi bậy khắp nơi.

Nhưng nếu để cậu mặc…

Mắt thấy Lê Phổ đưa tay về phía mình, Bạch Cao Hưng mặt như bình thường, nhưng lại lui vào trong góc.

Cậu chết cũng không mặc thứ không có tôn nghiêm này!

“Đại Bạch.” Lê Phổ khẽ cau mày gọi một tiếng, không hiểu vì sao bé vẹt luôn ngoan ngoãn nghe lời nhà mình lần này lại bướng bỉnh, suy nghĩ một chút, giơ tay đóng cửa l*иg lại.

KHÔNGGG ! Đừng đóng cửa!!!

Bạch Cao Hưng lập tức từ trong góc nhảy ra, dùng mỏ chộp lấy cửa l*иg kéo lên.

Nhưng loại cửa này là loại cửa sập, dù kéo mạnh thế nào cũng không mở ra được. Chờ Lê Phổ từ bên ngoài mở l*иg ra, Bạch Cao Hưng lập tức lao ra ngoài, phành phạch nhảy lên vai anh.

“Đại Bạch, xuống đi.” Lê Phổ nói, cầm qυầи ɭóŧ màu trắng có hình quả dứa nhỏ trên đó tính đeo cho cậu.

Bạch Cao Hưng cảm thấy mình không thể câm được nữa, lắc đầu như trống bỏi, gào lên: “Không! Tôi sẽ không, không không không không. ”

Mai Hữu Thụ ngạc nhiên không thôi: “Nó nói rất rõ ràng!”

Một người một chim bắt đầu cù cưa cù nhằng, phành phạch phành phạch đến khi rớt vài cọng lông, nửa ngày cũng chưa ra kết quả. Mai Hữu Thụ nheo mắt quan sát trận chiến, thật sự nhịn không được hỏi: “Anh Lê, cần em tới hỗ trợ không?”

Mi dám!

Bạch Cao Hưng giận ‘Quách’ một tiếng, há to miệng hướng Mai Hữu Thụ, chiêu này quả nhiên hữu dụng, Mai Hữu Thụ thấy cái miệng nhọn hoắt liền bỏ chạy, vẻ mặt thê lương nói: “Anh Lê, anh nên tự làm đi!”

Trợ lý đã vô dụng, vì vậy Lê Phổ đành phải tự mình ra tay, nhưng kích thước của con vẹt này thực sự quá lớn, phải mất nửa ngày mới bắt được nó.

Bạch Cao Hưng không chịu nhượng bộ, lập tức ngã xuống đất giả chết.

Lê Phổ một tay cầm túi vải, tay kia cầm vẹt lớn, lâm vào bế tắc.

Xem ra nó thực sự không muốn.

Lê Phổ nhìn chằm chằm bé vẹt lớn màu trắng ngã xuống ngửa mặt lên trời, bất đắc dĩ thở dài: “Vậy tạm thời không mặc nữa.”

Thấy thái độ của anh đã dịu đi, Bạch Cao Hưng mừng rỡ bò dậy, vui vẻ dùng cánh đập vào người đối phương.

Người anh em tốt!

“Chắc không cần cho nó mặc quần áo đâu, mẹ em cũng thích mặc quần áo cho chó mèo, nhưng em thấy tụi nó không thích mặc.” Mai Hữu Thụ nhìn quanh một vòng: "… Hơn nữa trong nhà khá sạch sẽ, loài vẹt lớn chắc có thể giữ được phân của chúng.”

Dù rất sợ hãi, nhưng với tư cách là trợ lý, hắn vẫn nghiêm túc kiểm tra phương diện này.

“… Được rồi.” Lê Phổ thỏa hiệp, thậm chí còn đặt hai món đồ khác trong thùng chuyển phát nhanh sang một bên.

Bạch Cao Hưng cảm động không thôi, lập tức bay tới thùng rác, làm bộ dáng ưỡn mông về phía miệng thùng rác.

“Nhìn xem, anh Lê, nó tìm được chỗ kìa.” Mai Hữu Thụ nghẹn họng trân trối chỉ vào cậu.

“Chẳng trách…” Lê Phổ giật mình, bắt đầu suy nghĩ về khả năng thành công của việc không mặc qυầи ɭóŧ cho Đại Bạch. Đêm qua Đại Bạch vẫn luôn ở phòng khách, sáng sớm anh chuẩn bị tinh thần để chuẩn bị dọn dẹp, dù sao hôm qua anh không ôm hy vọng gì với thùng rác, không ngờ Đại Bạch thật sự sẽ…

Nguy cơ bẩn do chất thải của Bạch Cao Hưng đã được giải quyết như vậy.

Một lúc sau, Mai Hữu Thụ chuẩn bị rời đi, trước khi đi, Bạch Cao Hưng nghe được hai người đối thoại.

“Anh Lê, kỳ nghỉ lần này có lẽ sẽ bị rút ngắn. Đạo diễn Tôn bên kia đang vội… Em cũng nghe chị Lệ nói rồi, anh nên chuẩn bị sẵn sàng đi ha.”

“Ừm.”

“Còn có một hợp đồng quảng cáo mới, em nghĩ mấy ngày nữa anh sẽ phải đến đó một chuyến.”

“Được.”

“Tạm thời không có việc gì khác, có tin tức mới em sẽ liên lạc với anh.” Mai Hữu Thụ bước ra khỏi cửa: "Em đi đây, anh Lê.”

Trong phòng chỉ còn lại Lê Phổ.

Bạch Cao Hưng nhìn Lê Phổ chậm rãi đi về, sau đó chậm rãi đi vào phòng bếp.

Lại đến giờ ăn trưa rồi.

Bạch Cao Hưng nghiêng đầu, luôn cảm thấy trong nhà này nếu náo nhiệt thì sẽ tốt hơn, một người mắc chứng trầm cảm như Lê Phổ quá cô đơn thì có chút đáng thương.

…Cậu rút lại những lời này.

Nửa giờ sau, Bạch Cao Hưng rơm rớm nước mắt nhìn món ức bò hầm mềm, rau xào giòn, cơm trắng thơm phức trên đĩa của Lê Phổ, vừa buồn vừa tức vừa ăn thêm hai lạng hạt hướng dương.



Một buổi chiều nhàm chán lại được dùng để chợp mắt, xen lẫn tiếng mắng mỏ giận dữ của con chim vô danh ở tầng dưới, khi Bạch Cao Hưng tỉnh dậy, một chiếc giá thép xinh đẹp đã được dựng lên cạnh bàn cà phê.

Xem ra những thứ mua ngày hôm trước đều đã về tới nơi, hiệu suất nhanh thật.

“Đại Bạch, đi lên xem xem.” Lê Phổ vỗ cái giá.

Bạch Cao Hưng chậm rãi đi lên, cảm giác dễ chịu nhưng hơi lạnh.

“Không tệ.” Lê Phổ nói.

“Không tệ, không tệ.” Bạch Cao Hưng gật đầu, giả vờ bắt chước như vẹt.

Đang muốn nói thêm gì đó để khuấy động bầu không khí, lại thấy Lê Phổ ngồi ở góc sô pha như ngày hôm qua.

Rồi xong.

Bạch Cao Hưng trong lòng lộp bộp một tiếng, nếu tiếp tục như vậy, cậu sẽ phải trải qua hai giờ cực hình như đêm qua nữa.

Khả năng di chuyển của Bạch Cao Hưng lúc này đạt đến đỉnh cảo. Cậu nhìn quanh bốn phía, phát hiện chiếc điều khiển TV được đặt gần đó, liền ngậm chiếc điều khiển từ xa chạy về phía Lê Phổ, đặt xuống trước mặt anh và hét lên: “Xem TV! Xem TV!”

Please! Xem TV đi! Khoảng thời gian không thể tùy tiện nói chuyện quá nhàm chán, nếu không xem thứ gì thú vị thì cậu sẽ bị nghẹn chết!

Dưới ánh mắt mong chờ của Bạch Cao Hưng, Lê Phổ mở chiếc TV nửa năm không bật lên, chuyển sang màn hình hoạt hình đáng yêu.

Không, cậu không muốn xem phim hoạt hình đâuuu!

Bạch Cao Hưng tuyệt vọng ngây người một lúc, cố gắng làm cho Lê Phổ hiểu ý mình. Hắng giọng, bắt chước người dẫn chương trình dự báo thời tiết trong trí nhớ của mình nói: “Bản tin thời sự đã kết thúc, cảm ơn đã xem! Dự báo thời tiết đã kết thúc, hôm nay thời tiết tốt. Lễ hội năm nay không có quà…”

Một loạt câu dài như vậy vô cùng ấn tượng khi được thốt ra từ miệng vẹt, nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là giọng nói của nó đã thay đổi từ giọng dễ thương máy móc lúc đầu sang càng giống giọng của người dẫn chương trình, thậm chí càng về sau, âm sắc càng khá giống Lê Phổ.

Lê Phổ nghe xong liền giật mình.

Vì vậy, vào ngày thứ hai sau khi biến thành vẹt, Bạch Cao Hưng phát hiện mình có một kỹ năng đặc biệt.

Này có tính là…giả giọng không?

Ngủ Mơ: Tui cười như vịt…