Chử Minh không chỉ nghĩ đến một lần, nếu như ngày đó hắn không nói những lời khó nghe với Chử Tịch, có phải sẽ không có tai nạn phía sau không?
Nhưng hắn có thể làm thế nào? Hắn không nên tức giận sao?
Hắn cũng là con người, người khác có tâm trạng tiêu cực hắn cũng có, ghen tị, bất bình, gia đình đối xử khác biệt khiến hắn từ nhỏ đã không thích cô em gái Chử Tịch, hắn nhường nhịn Chử Tịch, nuông chiều Chử Tịch, chỉ là không muốn bởi vì chuyện này sẽ bị người nhà nói này nói nọ, hắn không nghĩ mình dung túng sẽ làm cho Chử Tịch trầm trọng thêm.
Chử Minh không biết mình có từng hối hận hay không, cho dù có hối hận, cũng chỉ là hối hận vì không phát giác ra Chử Tịch có những suy nghĩ điên cuồng như vậy.
Cô thật sự thích Giang Hàn Dật sao? Không phải.
Cô chỉ đã quen với việc tất cả mọi người đối xử với cô tốt hơn với Chử Minh, cô không tiếp nhận được có lúc mình bị người khác coi nhẹ.
Vậy tai nạn xe ấy, cuối cùng là ngoài ý muốn hay là tất nhiên?
Giám sát chỉ quay lại được bóng lưng Chử Tịch đi ra giữa đường, mẹ Chử nhận định cô "hồn xiêu phách tán", nhưng Chử Minh nhận ra, có lẽ là cô tự chọn con đường đó.
Ở khách sạn bị Giang Hàn Dật đẩy ra, sức hấp dẫn của Omega với Alpha mà cô luôn lấy làm tự hào không thể khống chế được Giang Hàn Dật, cô không để ý liêm sỉ ôm ấp yêu thương, cô lập nên một kế hoạch trái đạo đức quyến rũ bạn trai của anh trai mình, đòn đả kích kép về đạo đức và tự tôn đã đẩy cô đến ranh giới sụp đổ.
Mà Chử Minh tức giận mắng chửi, có lẽ đã cắt đứt cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Chử Minh cảm thấy, mình mới là nguyên nhân trực tiếp nhất dẫn đến tai nạn của Chử Tịch.
Hắn không gặp Giang Hàn Dật, không chỉ kiêng kị cảm xúc của mẹ, mà hắn cũng không dám.
Hắn sợ người khác biết trước khi Chử Tịch chết mình đã từng cuồng loạn mắng chửi cô, hắn sợ người thân của mình cho rằng mình cũng là một trong những hung thủ hại chết em gái.
Từ sau ngày hôm đó, ở giữa hắn và Giang Hàn Dật có một khoảng cách.
Không liên quan đến ai sai ai đúng, đó là một mạng người.
Ngày tựu trường đại học, Giang Hàn Dật đi đến trường đại học của hắn tìm hắn, hai người ở xa xa đứng nhìn nhau, cũng không có ai đến gần, cũng không có làm bất kỳ động tác tình cảm nào, cũng không có nói bất kỳ câu nói nào.
Bọn họ tách nhau ra năm năm.
Thời gian năm năm dài đằng đẵng, dài đến mức khiến Chử Minh cảm thấy Giang Hàn Dật có thể đã quên mình, tin tức thỉnh thoảng sẽ đăng scandal Giang đại thiếu gia quan hệ bất chính, Omega bên cạnh hắn luôn khác nhau, mỗi một tấm hình được chụp vô cùng mập mờ, mỗi lần nhìn thấy sẽ cảm thấy đau lòng, nhưng khi nhìn đến cái tên đó, lại không nhịn được nhấn vào mở ra.
Hắn chỉ có thể dùng cách này để hiểu về cuộc sống của Giang Hàn Dật.
Có lúc hắn cảm thấy có lẽ thế này cũng tốt, hai người bọn họ, dù sao cũng phải có một người sống tốt.
Nhưng vào một lần họp lớp, bạn trước kia lại nói cho hắn, nói Giang Hàn Dật ghét nhất là tin tức tố của Omega.
Tại sao lại ghét tin tức tố? Người khác không biết nhưng Chử Minh biết.
Hóa ra không chỉ có hắn, Giang Hàn Dật cũng không quên được chuyện đêm đó, vậy có phải anh cũng không quên được mình hay không?
Lúc một mình nhớ nhung Giang Hàn Dật, Chử Minh sẽ nghĩ như vậy, giống như trở thành một loại an ủi tâm lý.
Hắn chưa từng nghĩ Giang Hàn Dật sẽ còn bước vào cuộc sống của mình, cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ trùng hợp như vậy.
Sau khi tốt nghiệp đại học, lần đầu hắn đảm nhiệm vai trò nhà sản xuất, dưới sự giúp đỡ của bạn bè đã quay bộ phim 《 Thu Qua Xuân Tới 》*, khi đó với danh tiếng của hắn không mời được người nổi tiếng, phần lớn là chọn người mới, Hác Mộc tiến vào đoàn phim của hắn khi ấy.
* Raw là Cuối Hạ Đầu Thu, có thể tác giả nhầm nên mình mạn phép đổi lại, tại Thu Qua Xuân Tới mới là bộ phim ở thế giới này.
Thời điểm gặp lại cả hai đều rất bất ngờ, nhưng bất ngờ của Giang Hàn Dật phần lớn là giả vờ.
Anh tới tham ban cho em trai mình, làm sao anh không biết Hác Mộc đang đóng phim của ai?
Nhưng Chử Minh không có chọc thủng.
Bất kể Giang Hàn Dật tới tham ban hay tới vì hắn, có thể gặp lại, đối với hắn mà nói đã là một niềm vui ngoài ý muốn.
Năm năm sau Giang Hàn Dật thay đổi rất nhiều, lại giống như cái gì cũng không đổi, hắn vẫn không đứng đắn như trước kia, nói chuyện với người nào cũng là một bộ dáng nói năng tùy tiện cà lơ, nhưng hắn trưởng thành, để lộ ra mũi nhọn, bộ dáng không đứng đắn ấy càng có ý tứ hơn trước, dưới vẻ cà lơ phất phơ ấy cất giấu tính toán không thể nhìn thấy.
Trong giới mặc dù vẫn gọi anh là Giang đại thiếu gia, nhưng trên thực tế anh đã có thể một mình phụ trách một phương, trước kia người khác tôn trọng anh, kiêng kị anh vì nhà họ Giang phía sau lưng anh, năm năm sau người khác tôn trọng anh chính là tôn trọng Giang Hàn Dật, thậm chí còn e dè anh.
Bởi vì bạn vĩnh viễn không biết người này trước mặt cười hì hì, sẽ rút ra con dao từ lúc nào đâm lên người bạn.
Chử Minh có lẽ là người duy nhất không cần phòng bị Giang đại thiếu gia cũng không cần lấy lòng anh.
Từ một người mới tròn giới, đến lúc ra được nhiều tác phẩm nổi tiếng, trở thành nhà sản xuất đạt huy chương vàng được mọi người săn đón, con đường của Chử Minh không thể thiếu sự thúc đẩy của Giang Hàn Dật, bọn họ duy trì quan hệ "bạn học cấp ba", dùng lý do đôi bên cùng có lợi cột chung lại một chỗ, Hác Mộc vẫn luôn hợp tác với đoàn phim của Chử Minh, có quan hệ rất lớn với Giang Hàn Dật.
Bọn họ không nhắc lại sự kiện năm năm trước, cũng không có bất kì ai biết chuyện từng xảy ra, chỉ biết Chử Tịch năm đó bị tai nạn qua đời, kiêng kị cái này, người quen cũng sẽ không ở trước mặt Chử Minh nhắc về Chử Tịch.
Chử Tịch giống như khách qua đường, bị thời gian che lấp.
Không biết từ lúc nào, hai người "quang minh chính đại" gặp nhau trở thành âm thầm lén lút, lui tới cũng ngày càng thường xuyên, nơi gặp mặt cũng từ công khai biến thành biệt thự của Giang Hàn Dật.
Vô tình gặp phải kỳ mẫn cảm của Giang Hàn Dật, lần đó có lẽ...... Không, nhất định là Giang Hàn Dật cố ý.
Mượn kỳ mẫn cảm, khoảng cách duy trì cho tới nay bị đột phá, tất cả mập mờ biến thành hành động hiển nhiên.
Kỳ dịch cảm của Alpha luôn dựa vào tin tức tố của Omega trấn an, nhưng Giang Hàn Dật dựa vào Chử Minh trải qua kỳ mẫn cảm, ý tứ trong đó không cần nói Chử Minh cũng biết.
Bắt buộc từ lúc ôm, hôn, lưu lại dấu hiệu tạm thời, đến một bước cúi cùng vượt quá ranh giới, cho đến lúc bị chiếm hữu hoàn toàn.
Chử Minh không cự tuyệt Giang Hàn Dật thân mật, mỗi lần đến kỳ mẫn cảm, hoặc là hắn đi tìm Giang Hàn Dật, hoặc là Giang Hàn Dật đến tìm hắn, một người cách ly trước đây biến thành hai hai người.
Chuyện cặp đôi làm với nhau họ cũng đã làm, nhưng quan hệ của hai người không có xác định, ở nơi có ống kính giữ khoảng cách một chút, đó là sự ăn ý giữa hai người.
Mặc dù không ai nói gì, nhưng bọn họ đều sợ.
Chuyện bọn họ lo lắng không thể nào nguôi ngoai, nên việc sợ mối quan hệ của bọn họ bị phát hiện là điều khó tránh khỏi.
Ngày đó khi đi quay, sau khi biết được quyết định của Hác Mộc và Lộ Chiêu Hành, Chử Minh bỏ đi toàn bộ băn khoăn, hắn muốn ở bên cạnh Giang Hàn Dật, không phải không minh bạch như thế, hắn hy vọng có thể nhận được sự cho phép của trưởng bối, dù chỉ có một bên cũng tốt, hắn muốn để Giang Hàn Dật vui vẻ.
Chuyện mười năm trước, nói cho cùng Giang Hàn Dật mới là người bị hại, amh không nên phải tự trách cùng mình.
Lúc Giang Hàn Dật đến tìm hắn, hắn thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình, người nọ sau khi nghe xong kích động, ôm hắn rất lâu không buông tay.
Khi đó Chử Minh mới hiểu được, Giang Hàn Dật cũng không phải sợ đối mặt, anh chỉ chờ cậu bước một bước lớn này.
Cái Giang Hàn Dật sợ không phải người khác phản đối, mà là Chử Minh do dự.
Sau người bọn họ sau khi quyết định ở bên nhau, còn quyết định xong thời gian trở về thành phố Lâm An, cũng không chờ bọn họ hoàn thành ước định, thời điểm hôm sau rời khỏi khách sạn, lập tức bị mẹ Chử phá vỡ.
Chuyện lo lắng nhất đột nhiên đến, nhưng Chử Minh lại không có khủng hoảng chút nào.
Đưa Giang Hàn Dật đến bệnh viện, trên đường trở về, trong lòng hắn rất bình tĩnh, cũng đã chuẩn bị nghe trách mắng, mà lúc cái tát kia rơi xuống mặt mình, hắn càng thấy nhẹ nhõm trước đây chưa từng có.
Hắn không thay đổi được thái độ của mẹ, hắn cũng không muốn lần nữa vì cha mẹ thay đổi thái độ của mình.
Ở bệnh viện, Hác Mộc rời đi sau khi Chử Minh trở lại, trong phòng bệnh, một người quấn băng gạc nằm ở trên giường, một người đỏ nửa bên mặt ngồi trước giường bệnh, hai người trố mắt nhìn nhau thật lâu, Chử Minh cúi đầu nói: "Nhìn cái gì? Cũng không khó coi như anh bây giờ."
Giang Hàn Dật hiếm khi không cười đùa cợt nhả với hắn, đưa tay lên một chút, lại hạ xuống: "...... Em nói với bà ấy thế nào?"
Chử Minh suy nghĩ một chút, nói: "Anh cảm thấy em phải nói với bà ấy thế nào?"
"Thật ra em có thể nói là anh cưỡng ép em." Giang Hàn Dật cười một cái nói: "Vốn dĩ cũng là do anh tính toán trước."
"......"
Nếu như anh không ở thời điểm kỳ mẫn cảm day dưa với Chử Minh, Chử Minh có lẽ đã có thể sống tốt hơn, năm năm trùng phùng hắn đã có cuộc sống rất tốt, hắn trưởng thành trở thành người rất ưu tú.
Chử Minh và anh liếc nhìn nhau, "Em nói thật."
Hơi thở Giang Hàn Dật hơi ngưng trệ một lúc: "Bà ấy nói thế nào?"
Chử Minh nói: "Bà ấy không đồng ý, nhưng cha em đồng ý."
"......"
Giang Hàn Dật: "Vậy em......"
Chử Minh không trả lời anh, trầm mặc một lúc rất lâu mới mở miệng: "Chắc anh cũng biết, từ bé em lớn lên trong hoàn cảnh thế nào."
Giang Hàn Dật không biết tại sao hắn mại đột nhiên nói cái này, theo bản năng siết chặt tay.
Chử Minh nói: "Ở nhà của em, cha mẹ em đều là Beta, là loại người bình thường nhất trong xã hội, cho nên phân hóa của Chử Tịch đối với họ mà nói là một sự mừng rỡ ngạc nhiên, bà vẫn luôn bồi dưỡng Chử Tịch, thế nên anh cũng biết, Tiểu Tịch chết đối với bà bà nói đả kích cỡ nào."
Giang Hàn Dật: "......"
Dĩ nhiên anh biết, cho nên anh hiểu được mẹ Chử hận mình bao nhiêu, thế nhưng anh không sợ, anh muốn Chử Minh, anh không quan tâm đến mẹ Chử sẽ làm gì với mình.
Chử Minh nói: "Khoảng thời gian đó, mẹ em như phát điên, bà đi thăm dò camera giám sát hiện trường tai nạn, bà luôn nói là có người cố ý hại Chử Tịch, bà trách em không bảo vệ tốt Tiểu Tịch, bà nói em không nên để Tiểu Tịch ra ngoài một mình muộn như vậy...... Anh nói xem, có phải lúc đó bà ấy suy nghĩ, nếu như khi đó người chết là em thì tốt......"
"Không phải!" Giang Hàn Dật đột nhiên nghiêm túc ngắt lời hắn: "Chử Tịch chết không phải lỗi của em, không có quan hệ gì với em, là bởi vì anh......"
Chử Minh ngước mắt nhìn anh.
Hơi thở của Giang Hàn Dật phập phồng, lại không nói tiếp.
Anh có lỗi gì chứ?
Anh không phải chưa từng từ chối Chử Tịch, anh đem sự chán ghét của mình biểu đạt rõ ràng như vậy, anh cho rằng Chử Tịch có thể hiểu.
Giang Hàn Dật kéo tay Chử Minh, nhưng lại không biết nói lời an ủi thế nào.
Chử Minh nắm lại tay anh, "Thật ra có liên quan đến em, em ngày đó...... Em gọi điện cho em ấy, nói em ấy không biết xấu hổ, nói em ấy ích kỷ, em nói rất nhiều lời khó nghe...... Nhưng em không biết em ấy sẽ chết."
Hắn ghét Chử Tịch, thời điểm biết cô làm ra loại chuyện đó, thậm chí hắn còn nghĩ tới muốn đoạn tuyệt quan hệ anh em với cô.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ phải làm gì cô, hắn có thể làm gì?
Nó là một nửa cùng một thai với hắn, là em gái ruột chảy cùng một dòng máu!
Cho dù có là như thế, hắn lúc nào cũng phải dễ dàng tha thứ cho cho tất cả sai lầm Chử Tịch làm ra sao? Tại sao hắn phải gánh trách nhiệm vì sai lầm của Chử Tịch? Hắn phải sống cả một đời dưới cái bóng của Chử Tịch sao?
Giang Hàn Dật nghe xong lòng chua xót, anh kéo Chử Minh vào trong lòng mình ôm thật chặt.
Chử Minh dựa vào lòng anh hỏi: "Chuyện đêm đó, không phải lỗi của chúng ta có phải không?"
Giang Hàn Dật nói: "Ừ, không phải."
Hốc mắt Chử Minh hơi nóng lên.
Qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn hy vọng có nhiều sẽ nói câu này với hắn.
Hắn hít hơi thật sâu, đem ướŧ áŧ tuôn ra ép ngược lại vào trong, thấp giọng nói: "Giang Hàn Dật, chúng ta kết hôn đi."
"......"
Động tác ôm hắn của Giang Hàn Dật cứng đờ, "...... Anh cho rằng lần này, em lại muốn đi."
Thời điểm Chử Minh rời khỏi bệnh, anh thậm chí lo lắng người này sẽ không trở lại nữa.
Chử Minh ngẩng đầu nhìn anh: "Lần này không đi."
Hắn nghiêng người tiến tới hôn Giang Hàn Dật.
Cảnh tượng hai thương binh hôn nhau thật sự không tính là đẹp cho lắm, nhưng Giang Hàn Dật lại hôn rất mạnh.
Không biết từ lúc nào vị trí hai người thay đổi, Chử Minh bị Giang Hàn Dật đặt dưới thân.
Hắn ôm cổ Giang Hàn Dật, để mặc hành động càng lúc càng càn rỡ của anh.
Chử Minh cả đời này, bị gia đình ràng buộc mười mấy năm, đau khổ tự trách mình, do dự nên buông hay giữ, khiến cho hắn và Giang Hàn Dật trì hoãn mười năm.
Có lẽ ba Chử đã nói cho mẹ Chử chuyện Chử Tịch đã làm sai năm đó, có lẽ mẹ vẫn sẽ không tin Chử Tịch sẽ làm ra những chuyện như vậy, hoặc có lẽ bà sẽ thêm oán trách mình, cảm thấy mình "vu khống" đứa con gái bà thương nhất.
Nhưng mà những thứ đó đối với Chử Minh mà nói cũng không quan trọng.
Từ giờ trở đi, hắn không muốn phải sống vì người khác nữa, hắn chỉ muốn sống cho mình, cho Giang Hàn Dật.
[…]
Tác giả có điều muốn nói: đôi anh trai này ở thế giới khác nhau sẽ có cảnh ngộ khác nhau, chúng ta ở đây là về thế giới ABO, không cần xoắn xuýt thế giới cũ như thế nào, nhưng hãy tin chỉ cần là tình cảm thật lòng, dù có bao nhiêu vấn đề cũng không thành vấn đề.
Chuyện của đôi anh trai này đến đây là kết thúc ~