Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Sách Tui Bị Kẻ Thù Dấu Hiệu

Chương 69-3: Phiên Ngoại: Gây Dựng Sự Nghiệp Yêu Đương

« Chương TrướcChương Tiếp »
Năm thứ hai sau khi kết hôn, cuối tháng chín, Hác Mộc lần đầu tiên đảm nhiệm phụ trách quay một chương trình thực tế ngoài trời, tiết mục tên《 Mùa Bội Thu 》, chủ đề là thu hoạch và tận hưởng thành quả lao động của mình.

Tổ tiết mục yêu cầu khách mời hiểu về cây trồng được chỉ định, dựa vào cây trồng hoàn thành nhiệm vụ lấy được công cụ, hơn nữa còn dựa vào nguyên liệu thu thập được nấu đồ ăn tối.

Hác Mộc lấy thân phận đạo diễn vào đoàn, mỗi ngày cần cù chăm chỉ, nghiêm nghiêm túc túc, sau giờ làm việc, thuận tiện giày vò khách mời đặc biệt của riêng mình.

Dù tác phẩm đầu tiên của Hác Mộc không phải phim điện ảnh, nhưng Lộ Chiêu Hành vẫn đến ủng hộ cậu, đẩy nhiệt độ lên rất cao, đến chương trình tạp kỹ với tư cách khách mời.

Ảnh đế nổi tiếng tham gia chương trình thực tế, đây đã là một điểm đột phá, mà IQ của Lộ Chiêu Hành tương đối cao, thái độ nghiêm túc của hắn với chương trình lại khiến khán giả đánh giá cao sau những tập phát sóng đầu tiên.

Chương trình truyền hình thực tế vốn dĩ muốn để khán giả xem những mặt không muốn để người khác biết của nghệ sĩ.

Hôm nay chương trình cho fan hâm mộ xem Lộ Chiêu Hành chăm con nít.

Trường tiểu học không lớn ở nông thôn cũng có một sân bóng rổ, vì để thu hoạch được công cụ, hôm nay đưa cho Lộ Chiêu Hành và một vị khách mời khác nhiệm vụ dạy học sinh tiểu học chơi bóng rổ.

Một cú ném ba điểm vào rổ, trong sân trường vang lên tiếng hò hét, sau đó Lộ Chiêu Hành kiên nhẫn dạy một cậu bé lớp sáu ném bóng vào rổ, đứa bé đó là thành viên ban thể dục thể thao, vì để làm gương cho bạn cùng lớp, học rất nghiêm túc.

Hác Mộc ở bên ngoài nhìn người chuyên tâm làm nhiệm vụ, mặc trên người đồng phục bóng rổ rộng rãi, cùng loại với đồng phục bóng rổ của các học sinh, giống như đưa hắn trở về thời gian còn trên ghế nhà trường mà Hác Mộc chưa từng thấy.

Cậu vô thức thất thần, vội vàng không kịp tránh ánh mắt chạm nhau, Lộ Chiêu Hành mỉm cười, mị lực bắn ra bốn phía, khiến một nhân viên công tác đi theo Hác Mộc cũng run lên.

"Cuối cùng là ai nghĩ ra chủ ý chơi bóng rổ vậy? Quá tuyệt vời, cảnh sân bóng này được phát sóng, tôi cảm thấy nhiều Omega sẽ không cầm lòng được."

Hác Mộc bị Lộ Chiêu Hành hấp dẫn ánh mắt, bất giác cảnh giác: "Khoa trương đến thế à?"

"Dĩ nhiên rồi" Nhân viên công tác nói: "Nhìn đường cong cơ bắp săn chắc này, nhìn vòng eo lúc anh ấy nhảy lên ném bóng này, rồi nhìn anh ấy mồ hôi đầm đìa nhìn về phía chúng ta cười quyến rũ...... Tuyệt, tuyệt vời, anh Mộc, có thầy Lộ thì cái chương trình của chúng ta chắc chắn sẽ nổi đình nổi đám."

"......"

Hác Mộc nhìn theo miêu tả của nhân viên công tác, không hiểu sao có chút miệng lưỡi đắng khô.

Cậu không nhịn được nói thầm: "Sẽ như vậy sao?"

Chắc chắn là sẽ, dù sao cậu là một người ở thế giới khác không có ý thức về AO cũng cầm lòng không được.

Người nói vô tình người nghe có ý, Hác Mộc biết thợ quay phim chỉ đang nói thật, nhiệm vụ của cậu là đem những thứ thu hút đưa ra cho người xem.

Cho dù có là vậy, Hác Mộc vẫn có hơi hối hận, cậu thiết lập nhiệm vụ lần này chỉ muốn để mình nhìn cho đã con mắt, không nghĩ tới lại có "hậu quả" nghiêm trọng như vậy.

Sớm biết vậy thì lúc trở về tập thể dục tự mình nhìn trộm là được rồi.

Nhưng cậu là người có tố chất chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ không cắt ngang buổi ghi hình, chỉ là không khỏi có chút chua chua.

Chử Minh đi từ tổ khách mời khác qua nên không nghe thấy đối thoại giữa cậu và nhân viên công tác, thấy cậu nhìn chằm chằm sân bóng rổ, còn tưởng là cậu đang chú ý Lộ Chiêu Hành và đứa bé đang ở bên cạnh hắn, không nhịn được trêu chọc nói: "Thích thì hai người sinh một đứa đi?"

Hác Mộc: "......"

Hác Mộc nghiêng đầu nhìn, mặt có hơi ửng đỏ: "Bọn em không muốn sinh con."

Chử Minh cầm chai nước đưa cho cậu: "Cũng đúng, hai đứa còn trẻ, không vội chuyện này."

"Không phải." Hác Mộc ngượng ngùng cười một cái, nhận lấy chai nước, "Ý em là bọn em không định có con, chứ không phải bây giờ không muốn."

Chuyện không muốn có con ở giới giải trí là chuyện vô cùng bình thường.

Nhưng Chử Minh lại giống như có vẻ ngạc nhiên, động tác vặn nắp chai cũng ngừng lại, nhìn cậu nói: "Hai đứa...... Không định sinh con?"

Hác Mộc: "Đúng rồi."

Trong chuyện này không chỉ có nguyên nhân thế giới quan, còn có nguyên nhân cơ thể của cậu.

Cơ thể này của cậu đã từng sảy thai một lần, lại tẩy đi dấu hiệu một lần, việc mang thai đối với cậu mà nói chắc chắn là gánh nặng, Lộ Chiêu Hành lại rất sợ cậu bị thương, lúc đang làm chuyện kia còn căng thẳng tỉ mỉ hơn cậu, chỉ sợ cậu không cẩn thận mang thai.

Chuyện không sinh con, trong hôn lễ cuối năm ngoái Lộ Chiêu Hành cũng đã nói với cha mẹ, Giang Chi vì mấy đứa con mà bận tâm cả một đời, bà cũng không muốn con mình sẽ giống như mình, cho nên bà ủng hộ, về phần Hác Thiên Cừ, ông cũng vì chuyện này mới đồng ý cho hai người ở bên nhau.

Cả đời của Hác Thiên Cừ thiếu nợ nhất là gia đình mình, lúc nghe Lộ Chiêu Hành vì Hác Mộc có thể không sinh con, tất cả thành kiến của ông đều biến mất, chuẩn bị hôn lễ cũng tích cực hơn so với bất kỳ ai.

Mặc dù ông lại biến mất vài ngày thứ hai trong hôn lễ của bọn họ.

Nghĩ đến tình cảnh lúc đấy, Hác Mộc không nhịn được cong môi, cảm thấy sinh ra trong một gia đình như vậy là may mắn lớn lao của cậu.

Cậu lại nhìn Lộ Chiêu Hành đến thất thần, lúc lấy lại tinh thần thì rất sợ Chử Minh sẽ trêu chọc cậu như Giang Hàn Dật, nhưng nghiêng đầu phát hiện, người mới vừa nói chuyện với mình lại đang nhìn mặt đất ngẩn người.

"Anh Chử Minh, anh sao thế?" Hác Mộc nghi ngờ hỏi.

Chử Minh giật mình, hơi lắc đầu một cái.

Hác Mộc cũng không hỏi nhiều.

Một năm đi theo Chử Minh học tập, dù cậu có ngu ngốc đến thế nào cũng nhận ra mấy điểm khác bình thường.

Tuy Chử Minh đối xử với người khác rất ôn hòa, nhưng những chuyện hắn không muốn nói, người khác không cũng không cạy ra được.

Hác Mộc một lần nữa nhìn về sân trường, ở đây chờ Lộ Chiêu Hành quay xong.

Tổ chương trình sắp xếp năm tổ khách mời, Lộ Chiêu Hành của tổ bọn họ hoàn thành nhiệm vụ trước tiên, thời gian tập hợp buổi chiều còn mấy tiếng mới đến, thời gian nghỉ ngơi đầy đủ.

Hác Mộc vốn định đi xem mấy tổ khác một chút, nhưng cậu còn chưa kịp chạy ra, lại bị Lộ Chiêu Hành nắm lấy kéo đi trước mặt anh quay phim.

Dĩ nhiên anh trai quay phim rất tinh ý mên không đuổi theo.

Hác Mộc bị kéo vào gian phòng gỗ nhỏ mà Lộ Chiêu Hành đã ở với tư cách là một khách mời, vừa mở cửa bước vào, môi lưỡi nóng hổi lập tức ập đến, không ngừng cắи ʍút̼ dây dưa với Hác Mộc.

Hác Mộc bị hắn đè lên trên cửa gỗ, bị ép ngửa đầu nhận nụ hôn của hắn, mãi đến khi hơi thở khó khăn mới bị miễn cưỡng buông ra.

"Còn...... Còn ghi hình mà, anh cũng nên chú ý chứ." Mặt Hác Mộc đỏ ửng càm ràm, không có sức uy hϊếp gì.

Lộ Chiêu Hành ngay thẳng nói: "Em nhìn anh như vậy, anh nhịn không được."

"......"

Cậu nhìn thế nào hả?

Hác Mộc muốn phản bác, thế nhưng nghĩ đến lại thấy chột dạ, cậu cũng không biết khi mình bị mê hoặc để lộ ra vẻ mặt thế nào, nên không biết phản bác ra sao, cậu đẩy Lộ Chiêu Hành ra, nói: "Em...... Em còn muốn đi qua tổ khác xem, em đi trước......"

"Mộc Mộc."

"......"

Lộ Chiêu Hành giữ cậu lại, hơi thở ác liệt phả lên lỗ tai câu: "Ở với anh một lúc đi."

Thời điểm nụ hôn rơi xuống lần nữa, Hác Mộc không từ chối, cảm nhận bàn tay Lộ Chiêu Hành dần dần không an phận, cậu cũng mở to mắt, bất ngờ xốc vạc áo của Lộ Chiêu Hành lên.

Bỗng nhiên bị đánh lén, lòng bàn tay Lộ Chiêu Hành siết chặt lại, giương mắt nhìn cậu chăm chú, nói: "Mộc Mộc......"

Hác Mộc ý tứ không rõ ràng: "Tin tức tố của anh nồng quá."

"......"

Bởi vì vừa mới vận động xong.

Đột nhiên Hác Mộc ngẩng đầu cười một cái: "Để anh cắn một cái nha?"

Nghe nói tin tức tố của Omega có thể giúp tin tức tố Alpha nhanh chóng ổn định lại.

Ánh mắt Lộ Chiêu Hành tối sầm: "Bây giờ cắn thì em sẽ không thoải mái."

"Em biết." Hác Mộc cúi thấp đầu nói: "Nhưng em không muốn để người khác ngửi thấy mùi của anh."

Lộ Chiêu Hành: "......"

Cổ họng Lộ Chiêu Hành nghẹn một, xém chút không kiềm chế được du͙© vọиɠ nɧu͙© ɖu͙© đang tăng vọt bên trong cơ thể.

Nhưng bất ngờ không được, đang trong giờ làm không thể làm bừa.

"Anh tiêm thuốc ức chế được không?"

Hác Mộc lắc đầu: "Hôm qua anh mới tiêm một ống rồi, không thể dùng thường xuyên như vậy được."

"......"

Giọng điệu vừa tin tưởng vừa nghiêm túc, Lộ Chiêu Hành bất đắc dĩ cười, hôn một cái nặng nề lên môi Hác Mộc, nhỏ giọng nói: "Ngày mai mưa giông, đoàn phim sẽ nghỉ một ngày."

Hác Mộc suy nghĩ trong lòng, mờ mịt nói: "Thì nghỉ một ngày, rồi sao?"

Thấy cậu chưa hiểu, Lộ Chiêu Hành ghé vào tai cậu nói mấy câu.

"......"

Bên tai Hác Mộc đỏ lên từng chút từng chút, gật đầu một cái.

Đêm mưa "bí mật", Lộ Chiêu Hành hoàn toàn loại bỏ băn khoăn của Hác Mộc.

Hai người trên giường trong khách sạn sang trọng, đôi tay được người khác tán dương ôm chặt lấy Hác Mộc, vòng eo kia chơi đùa khiên Hác Mộc thiếu chút không xuống giường được, về phần hắn đổ mồ hôi quyến rũ cười một cái, cũng chỉ có Hác Mộc có thể nhìn thấy khung cảnh này.

Thời gian nghỉ ngơi hôm đó, hai người họ vẫn luôn ở trong khách sạn, dính lấy nhau cứ như đem thời gian không thể thân mật khi quay chương trình bù lại hết.

Sau khi kết thúc, Hác Mộc nằm trên giường buồn ngủ, hai tay vẫn còn ôm thật chặt lấy eo Lộ Chiêu Hành, vùi đầu vào lòng ngực hắn, ngửi tin tức tố trở nên không còn hung hăng sau khi thông qua kết hợp, an tâm nhắm mắt lại ngủ.

Ngoài cửa sổ mưa gió không ngừng, thỉnh thoảng có những tia chớp vυ"t qua bầu trời, xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng khách sạn, ánh sáng hắt lên mặt người nào đó đang ngủ.

Lộ Chiêu Hành cúi đầu xoa mặt Hác Mộc, đem người không một mảnh vải ôm vào lòng, cũng thỏa mãn rúc vào trong chăn.

Sấm chớp vang dội ngoài cửa sổ không ảnh hưởng được bình yên của hai người.

Phá vỡ sự bình yên này chính là cú điện thoại của Chử Minh.

Hác Mộc nghe thấy tiếng chuông cũng không muốn tỉnh, vẫn là Lộ Chiêu Hành nhận điện thoại, nội dung cuộc gọi khiến trên mặt Lộ Chiêu Hành lộ ra tia kinh ngạc.

Lời truyền đến ta Hác Mộc, cậu lập tức kinh ngạc: "Giang Hàn Dật bị người ta đánh nhập viện?!"

"......"

Bọn họ quay truyền hình thực tế chạy đến một nơi rất xa thành phố Lâm An, Hác Mộc cũng quên hỏi Giang Hàn Dật chạy từ thành phố Lâm An đến đây từ lúc nào, lúc chạy đến bệnh viện, người được đưa từ phòng cấp cứu ra.

Giang Hàn Dật được y tá đẩy ra, trên đầu quấn một vòng băng gạc, nhìn rất dọa người, nhưng anh vẫn thanh tỉnh, vẫn mở mắt nói chuyện với Chử Minh, nhìn có hơi đần.

Hác Mộc thầm nghĩ: đần thì đần đi, người không sao là tốt rồi.

Cậu đi nhanh tới, lập tức hỏi một câu: "Ai đánh anh thành ra như vậy?"

Không phải thiếu nợ phong lưu ai đó chứ?

Chử Minh thấy cậu chạy tới, trên mặt hơi do dự, muốn mở miệng lại bị Giang Hàn Dật cướp lời, nói: "Mẹ vợ đánh."

"......"

"......"
« Chương TrướcChương Tiếp »