Editor: Raw tui lấy từ Weibo, mặc dù tui đã dò từng chữ nhưng có thể sai sót đôi chỗ.
[…]
Cảnh vật tối đen sẽ làm cho năm giác quan của con người phóng đại, Hác Mộc không biết ngoài trời đã tối từ bao giờ, trong phòng ngủ không có mở đèn, đây có lẽ là Lộ Chiêu Hành cố ý.
Sau một ngày nghỉ ngơi, ý thức gần như có thể nắm trong tay, chỉ là cơ thể vẫn còn bị người khác khống chế, theo nhiều nghĩa khác nhau.
Cậu bị lật người quỳ trên giường, đầu vùi vào trong gối, một đôi tay giống như vòng sắt gắt gao siết chặt hai bên hông cậu, một vật cứng nóng như lửa tùy ý va chạm trong cơ thể cậu, giường mềm mại bị tác động của hai người rung lắc không ngừng, Hác Mộc cảm nhận được bên dưới mình từng đợt từng đợt kɧoáı ©ảʍ, trong miệng liên tục vang lên tiếng rên đứt quãng.
Hai tay cậu nắm lấy drap giường, theo va chạm của Lộ Chiêu Hành càng siết chặt lại.
Vốn dĩ cơ thể bị lấp đầy cậu nên cảm thấy thỏa mãn, nhưng trong lòng vẫn thất bất mãn, giống như thiếu chút gì đó.
Không phải nói muốn nhìn dáng vẻ của cậu sao? Bây giờ dùng tư thế này lại không có một tia sáng, có thể trông thấy cái gì?
Không chỉ kết hợp thể xác, còn muốn ôm Lộ Chiêu Hành, muốn hôn, muốn nhìn mặt của hắn.
Du͙© vọиɠ trong cơ thể đang kêu gào, nhưng Hác Mộc nói không nên lời, dứt khoát vùi đầu vào khủy tay, nghiến răng không chịu phát ra âm thanh.
Dường như phát giác được cậu không đúng, động tác sau lưng dịu dàng lại.
Hác Mộc nghiêng đầu há miệng thở dốc, bên tai nóng lên, người đứng phía sau đưa đầu đến, tìm môi cậu nhẹ nhàng hôn.
Hơi thở của Lộ Chiêu Hành cũng gấp gáp như vậy, "Mệt sao?"
Trong bóng tối âm thanh mê hoặc giống như ác ma trong vực sâu, khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi, nhưng lại không tự chủ được bị hấp dẫn.
Hác Mộc ủ rũ nói: "Mệt."
"......"
Lộ Chiêu Hành hỏi xong thì hối hận, cơ thể hắn ở phía sau Hác Mộc hơi cứng lại.
"Anh ra ngoài trước...... A!"
Cậu vừa chống người dậy đã bị đẩy xuống mạnh mẽ, cậu theo bản năng đưa tay chống lên giường, mới tránh được việc trán bị u một cục lớn.
"Anh......"
Cậu muốn quay đầu oán trách, nhưng cậu vừa mới mở mắt, một bàn tay đột nhiên che kín miệng cậu, thân dưới lại bắt đầu động tác, ở lối vào gần như tê dại, ở nơi sâu từng đợt kɧoáı ©ảʍ ập tới, cơ thể nóng lên, dĩ nhiên Lộ Chiêu Hành vẫn cảm thấy chưa đủ, bất ngờ nghiêng người về phía trước, cắn một cái lên gáy cậu.
"Ưʍ......"
Hác Mộc nhịn không được giãy giụa, cậu mở to mắt, tuyến thể bị cắn đến tê dại nhoi nhói, nhưng người cắn cậu lại chậm chạp không cho thứ cậu muốn, tin tức tố Alpha dâng lên, giam cầm cơ thể Omega, lại ác liệt không truyền tin tức tố cho cậu.
Lộ Chiêu Hành chấp mê dùng răng mân mê tuyến thể cậu, đem trọng lượng cơ thể đặt trên người Omega, một tay ngăn cản Omega phát ra âm thanh cự tuyệt, một tay lại châm lửa trên người Omega, để cơ thể mẫn cảm của cậu lần nữa bùng lên du͙© vọиɠ.
Hác Mộc chưa bao giờ cảm nhận một Lộ Chiêu Hành mạnh mẽ không để ý đến ý nguyện của cậu, trong lòng vừa dâng lên du͙© vọиɠ, vừa có một loại khủng hoảng khi cả thể xác lẫn tinh thần bị người khác khống chế, cậu giãy giụa không được, nói cũng không nên lời, sợ hãi trong lòng ngày càng tăng, đột nhiên cậu cảm thấy tủi thân, hốc mắt cay cay, có chất lỏng từ khóe mắt chảy ra.
Người dưới thân đột nhiên không giãy giụa, dần dần có tiếng thút thít vang lên trong bóng tối, Lộ Chiêu Hành hơi giật mình, lý trí lập tức quay về: "...... Mộc Mộc?"
"......"
Hắn buông lỏng tay ra, lại nghe thấy một tiếng nức nở không kiềm chén được.
Lộ Chiêu Hành lập tức luống cuống, hắn đưa tay, mở đèn đầu giường lên, lật người Hác Mộc lại.
"Mộc Mộc."
Nhìn thấy hốc mắt ửng hồng của cậu, Lộ Chiêu Hành đau lòng không thôi, cúi đầu hôn lên khóe mắt cậu, tin tức tố phóng ra cũng giảm đi áp chế.
Cuối cùng Hác Mộc cũng có thể hít thở bình thường, tức giận mắng hắn một cái: "Anh làm gì vậy hả!"
Khí lực cậu không lớn, giọng điệu vô cùng tủi thân.
Lộ Chiêu Hành mềm giọng nói: "Là anh không tốt, làm em đau rồi sao?"
Hác Mộc lau nước mắt không muốn nói chuyện.
Mắt cậu ướt đẫm, đuôi mắt đỏ hồng, cơ thể vì ra mồ hôi, ở dưới ánh đèn vàng ấm lại rực rỡ mê người, hai bông hoa anh đào trước ngực dựng thẳng đứng đầy hưng phấn, vừa mới bị người nào đó thô lỗ chăm sóc, thoạt nhìn có hơi sưng đỏ, ánh mắt Lộ Chiêu Hành hơi tối lại, bỗng nhiên cúi người xuống, ngậm lấy một hạt.
"Ha......"
Cơ thể Hác Mộc run lên một cái, vô thức siết chặt lấy drap giường, khô nóng từ phần bụng bốc lên, chân lại bị tách ra một lần nữa.
Lộ Chiêu Hành chen vào giữa hai chân cậu, ngẩng đầu hôn lên môi cậu, lúc cậu động tình bắt đầu hùa theo, nhỏ giọng dụ dỗ: "Giúp anh một lần nữa, được không?"
"Em...... Ưʍ." Hác Mộc điều chỉnh lại hơi thở, "Em nói không giúp anh khi nào?"
"......"
Động tác Lộ Chiêu Hành dừng lại: "Khi nãy em mới...... Em muốn anh ra ngoài, anh tưởng là......"
"Em muốn đổi vị trí." Hác Mộc giải thích, nghĩ đến lại cảm thấy xấu hổ, một tay che ngang mắt: "Em muốn nhìn thấy anh...... Không được sao?"
"......"
Được, nhất định phải được, chỉ là tự cậu không làm được!
Hai chân rũ xuống lại được nâng lên, nơi trống rỗng sau lưng lại bị cây gậy cứng rắn chạm vào, mang theo nhiệt độ nóng rực từng chút từng chút chen vào hành lang mềm mại ấm nóng như cũ, lúc vừa mới vào được một nửa thì dùng sức mạnh mẽ đâm thẳng vào.
"A...... Ư......"
Kɧoáı ©ảʍ kịch liệt gần như cản trở hô hấp của Hác Mộc, hai tay cậu ôm chặt cổ Lộ Chiêu Hành, ghé đầu lên vai hắn thở phì phò.
Gân xanh trên trán Lộ Chiêu Hành nổi lên, nghiêng đầu hôn thái dương ướt mồ hôi của Hác Mộc, đem người thả xuống gối, kề trán lên trán cậu: "Mộc Mộc......"
"......"
"Nhìn em như vậy, anh sẽ không phải dừng lại được."
Hác Mộc mơ màng híp mắt, ý thức bị tin tức tố của Alpha ảnh hưởng có chút hỗn loạn, trả lời lung tung: "Em lại không có phát tình......"
Người trên đỉnh đầu đột nhiên nở nụ cười trầm thấp, Hác Mộc nghe thấy hắn nói: "Anh muốn em không có quan hệ gì với kỳ phát tình."
"......"
"Muốn tin tức tố sao?"
Âm thanh của hắn trầm thấp khàn khàn, hơi thở mang theo tin tức tố càn quét ở trên môi Hác Mộc, khuôn mặt mang ý cười đối với Omega dưới thân mà nói vô cùng mê hoặc, gần như không nghĩ ngợi, Hác Mộc há miệng nhận nụ hôn của hắn, trong miệng trao đổi tin tức tố cho nhau.
Cậu tin tưởng lời nói của Lộ Chiêu Hành, bởi vì cho tới tận bây giờ Lộ Chiêu Hành chưa bao giờ miễn cưỡng cậu trong kỳ phát tình.
Trong lòng cậu tràn ngập cảm động, Hác Mộc do dự nhúc nhích, hai chân quấn lấy vòng eo gầy gò của Lộ Chiêu Hành.
Cậu nghe được tiếng rêи ɾỉ, sau đó cảm động trong lòng cậu bị bay sạch bởi những cuộc tấn công như vũ bão.
"Chậm, chậm một chút!"
Rút ra đâm vào càng lúc càng nhanh, cái thứ bên trong cơ thể cậu vì những động tác khích lệ cơ hồ càng lúc càng lớn hơn, Lộ Chiêu Hành đặt tay sau lưng cậu, nâng cơ thể cậu lên khỏi mặt giường, giữ eo cậu lại, dùng tư thế này đẩy đồ vật kia vào càng vào sâu bên trong.
Trong cổ họng Hác Mộc vang lên tiếng rêи ɾỉ khiến bản thân cậu cũng thấy xấu hổ, cơ thể lắc lư theo chuyển động của Lộ Chiêu Hành, âm thanh do va chạm ngày càng dữ dội, Hác Mộc không nhịn được, cắn một cái vào bả vai Lộ Chiêu Hành, ở phía trên để lại một dấu răng thật to.
Nhưng cậu cắn không thể nhắc nhở động tác Alpha chậm lại, ngược lại bởi vì thế này kí©h thí©ɧ càng tăng vọt.
Lộ Chiêu Hành ôm Hác Mộc như muốn hòa vào cơ thể, hôn lấy cổ cậu, nhẹ nhàng xoa nắn tuyến thể Omega, dùng sức từng chút từng chút một, không thể kiềm chế bản năng của bản thân.
Hắn gọi tên Hác Mộc, không ngừng trêu chọc tâm tình sôi trào của cậu.
Tin tức tố phóng ra càng nhiều, trong phòng tràn ngập mùi hoa quế, áp chế lấy tin tức tố bạch đàn, nồng đượm bóp nghẹt hơi thở của hai người.
Ánh mắt Hác Mộc cũng bắt đầu trở nên mơ màng, gần như bị nuốt chửng, chìm nổi giữa đầm lầy du͙© vọиɠ.
Cậu xem Lộ Chiêu Hành như một khúc gỗ trôi nổi, ôm lấy thật chặt, dù khúc gỗ này chính là kẻ cầm đầu để cậu rơi xuống đầm lầy.
Cuồng loạn kết hợp không biết kéo dài bao lâu, tốc độ của Lộ Chiêu Hành đột nhiên tăng tốc, Hác Mộc chỉ cảm thấy cơ thể mình có một dòng điện xẹt qua, hai chân co lại, một tiếng rên chói tai vang lên, cậu bắn ra ngoài, mà Lộ Chiêu Hành ở phía trên cậu, bỗng nhiên cúi người ôm chặt lấy cậu, cũng cùng lúc phóng thích.
Khoảnh khắc kí©ɧ ŧìиɧ ngắn ngủi qua đi, hai người bọn họ dính chặt lấy nhau lấy lại hơi thở, Hác Mộc hơi tựa vào lòng ngực Lộ Chiêu Hành.
Một lúc lâu sau, Lộ Chiêu Hành chậm chạp rút ra khỏi cơ thể cậu, tháo bao ra ném vào thùng rác, lại từ ở tủ đầu giường lấy ra cái mới.
Hác Mộc vừa nhìn thấy đã run rẩy: "Nữa...... Nữa hả?"
Lộ Chiêu Hành lại nghiêng người đè cậu, mỉm cười liếʍ nhẹ vào cổ cậu, dùng tin tức tố dụ dỗ cơ thể Omega, sau đó đặt một câu hỏi: "Không được sao?"
"......"
Không thể kháng cự hấp dẫn của Alpha, Hác Mộc không biết căng thẳng hay thèm khát nuốt nước bọt một cái, để mặc Lộ Chiêu Hành xâm nhập.
Ngọn lửa du͙© vọиɠ lần nữa nhen nhóm, cuối cùng Hác Mộc cũng hiểu được, hóa ra Lộ Chiêu Hành nói không dừng được, thật sự là không dừng được.
Mà trước đó cậu lo lắng vô ích, thì ra Alpha phóng tin tức tố sẽ không ảnh hưởng đến cơ thể Alpha, kiệt sức chết cái gì chữ, tất cả là cậu lo âu vô cớ thôi.