Tiểu Nhạc có hai tuyệt chiêu đối phó Hác Mộc, một là "yêu thương nhung nhớ", hai là tròn xoe mắt nhìn.
Tuy Hác Mộc tuyệt đối tin tưởng rằng bé chỉ vô tình, nhưng vẫn như trước không thể cưỡng lại được.
Dừng lại một lúc, vẻ mặt cậu kỳ quái nhìn về Lộ Chiêu Hành nói: "Anh...... Rốt cuộc sao anh mua chuộc được nó vậy?"
Lộ Chiêu Hành nhún vai nhướng mày.
Hác Mộc: "......"
Ngoại trừ mẹ mình ra, cho tới bây giờ cậu chưa từng thấy Tiểu Nhạc dính người đến như vậy.
Cũng may Tiểu Nhạc còn chưa đến mức muốn ngủ chung với Lộ Chiêu Hành mà vứt bỏ anh trai ruột, bằng không Hác Mộc thật sự ăn dấm chua.
"Sau này nó lớn lên chắc chắn sẽ phân hóa thành Omega." Sau khi nằm lên giường, Hác Mộc nhìn đứa nhỏ nằm giữa hai người bọn họ, vẻ mặt phức tạp nói.
Hại anh mình vậy đó hả.
Làm nhiều chuyện như vậy cuối cùng cậu và Lộ Chiêu Hành vẫn ngủ chung với nhau.
Sớm biết như vậy cậu còn nhờ Lộ Chiêu Hành đánh dấu làm gì chứ? Còn để cho người ta cắn mình một cái.
Mà Lộ Chiêu Hành từ khi bước vào phòng ngủ vẫn luôn nở nụ cười, nghe vậy nói: "Tại sao?"
Hác Mộc nói: "Không thì nó dính anh như vậy làm gì?"
"......" Bởi vì khác giới nên hút nhau?
Lộ Chiêu Hành nghiêng đầu nhìn người đang vùi đầu vào lòng, nhẹ giọng cười: "Nó dính em hơn."
Hác Mộc rất muốn nói: Dĩ nhiên, em là anh trai ruột của nó.
Nhưng nghĩ lại cái này cũng không phải việc hay ho để đắc ý.
Cậu lặng lẽ đem lời muốn nói nuốt trở vào, vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Nhạc, ngẩng đầu lên nhìn Lộ Chiêu Hành: "Trước đây anh thường đi thăm Tiểu Nhạc lắm hả?"
Trong lòng Hác Mộc nghi hoặc.
Quan hệ Lộ Chiêu Hành và Tiểu Nhạc tốt đến như vậy cuối cùng là do tác giả đặt ra hay Lộ Chiêu Hành thật sự có đi thăm Tiểu Nhạc?
Nếu như ở thế giới thật Lộ Chiêu Hành có đi thăm Tiểu Nhạc, làm sao Sáu Sáu Ba Mươi Sáu có thể biết được?
Nghe Bốn Chín nói lần đầu bọn họ gặp Tiểu Nhạc là quay phim ở nhà trẻ, nói cách khác tác giả fanfic này là nhân viên công tác của Lộ Chiêu Hành, hơn nữa là nhân viên thường theo đoàn hoặc thường hợp tác.
Nhưng sau cậu ta hiểu về gia đình mình như vậy?
Hác Mộc mơ hồ như đã nắm bắt được gì đó, nhưng tâm lý cậu mê man, không bắt được gì cả.
Lộ Chiêu Hành mở miệng ngắt mạch suy nghĩ của cậu: "Thỉnh thoảng tới thăm."
"......"
Hác Mộc muốn hỏi tại sao, nhưng nếu đây chỉ là giả thuyết được đặt ra, cậu cũng không hỏi thêm được gì.
Nói chung không phải là vì cậu nên đi thăm Tiểu Nhạc sao?
Hác Mộc nở nụ cười tận đáy lòng, nhỏ giọng hỏi: "Vậy anh làm sao nói chuyện được với Tiểu Nhạc thế?"
Lộ Chiêu Hành nói: "Nó không nói chuyện với anh."
Hác Mộc: "?"
"Anh chỉ giúp nó xếp lại khối gỗ xếp hình bị chông chênh."
Hác Mộc: "......"
Lộ Chiêu Hành nhìn vẻ mặt đang ngủ của Tiểu Nhạc, chậm rãi nói: "Nó chỉ đắm chìm làm chuyện của mình chứ không phải cái gì cũng không hiểu, em giúp nó làm chuyện nó không làm được, nó hiểu được hết, không cần lên tiếng hỗ trợ cũng có thể dẫn dắt tư duy cho nó."
Hác Mộc đột nhiên nhớ lại cảnh tượng hai người mới vừa chơi rubik hắn một bước bé một bước, tự nhiên cảm thấy Lộ Chiêu Hành còn xứng với cái chức anh trai ruột này hơn mình.
Đang suy nghĩ thì điện thoại bất ngờ reo lên, Hác Mộc giật mình, sợ làm người đang ngủ tỉnh giấc, vội vàng cầm lấy.
Là Giang Chi gửi tin nhắn hỏi thăm.
Hác Mộc nhanh chóng nhắn lại mấy câu, đem âm báo điện thoại chuyển sang chế độ im lặng.
Lộ Chiêu Hành nói: "Mẹ em sao?"
Hác Mộc gật đầu.
"Bà ấy tốt với em lắm."
Giọng điệu khẳng định, không có cảm xúc dư thừa gì.
Hác Mộc nghe vậy cười cười: "Thật sự tốt lắm."
Nói đến gia đình của cậu, không có người mẹ kế nào có thể làm tốt hơn Giang Chi.
Hác Mộc không biết Lộ Chiêu Hành làm thế nào biết được quan hệ gia đình của mình, nhưng cậu rất thích nói về chuyện này với Lộ Chiêu Hành: "Thật ra có lúc em nghi ngờ mẹ mới là mẹ ruột của em, cha em......"
Cậu đang nói thì ngừng lại, tựa hồ không biết phải hình dung thế nào.
Lộ Chiêu Hành đợi một lúc, hỏi: "Cha em không tốt với em sao?"
Hác Mộc lắc đầu: "Cũng không phải."
"......"
"Ông ấy bộn bề công việc, vội vàng nghiên cứu y học của mình, tuy không quản lý em...... Nhưng cũng không tính là bỏ mặc, cho dù ông ấy có quản, em không muốn thì cũng không quản nổi, lúc mà em mới vào giới giải trí ấy, ông ấy muốn em rời khỏi nên tìm người đến đoàn phim bắt em quay về, mà em trốn nhanh lắm, không để ông ấy bắt được."
Nói đến đây gần như rất đắc ý, cười thành tiếng.
Trong đầu Lộ Chiêu Hành hiện lên kỹ năng trèo cây nhanh nhẹn của cậu ở đoàn phim, nhịn không được mà cong môi, nghĩ cậu lúc đó...... Quả thật trốn rất nhanh.
Hác Mộc tiếp tục nói: "Nhưng từ nhỏ đến lớn ông ấy cũng không bạc đãi em, nghe người giúp việc lâu năm nói, năm đó ông ấy lấy mẹ em cũng là để chăm sóc tốt cho em hơn."
Nhưng đổi góc độ mà nhìn, ông ấy chính là tra nam danh bất hư truyền.
Đôi lúc Hác Mộc bất bình thay Giang Chi, gả cho một người cuồng công việc không quan tâm gia đình, một thân một mình nuôi ba đứa nhỏ suốt hai mươi năm, kiên trì lâu như vậy thế mà chưa từng đâm đơn ly dị với Hác Thiên Cừ?
Hác Mộc nặng nề hít một hơi.
Lộ Chiêu Hành im lặng nghe cậu nói, khóe miệng mang ý cười.
Hác Mộc hồi phục tinh thần, thấy hắn nhìn mình chằm chằm, không khỏi sợ hãi một chút.
Nhớ đến cha ruột của Lộ Chiêu Hành còn nằm trong bệnh viện, nội tâm Hác Mộc bình tĩnh lại.
Trực giác cậu nói chắc Lộ Chiêu Hành cũng không thích thảo luận với người khác về chuyện gia đình, thế nên dừng lại, cười cười với hắn nói: "Không nói nữa, ngủ, ngủ đi."
Lộ Chiêu Hành gật đầu: "Được."
"......"
Thật ra Hác Mộc không ngủ được, nhưng cậu sợ Lộ Chiêu Hành thức đêm với mình, thế nên lựa chọn giả vờ ngủ, cậu nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, đoán rằng Lộ Chiêu Hành đã ngủ, mới chậm rãi mở to mắt, cậu cúi đầu kéo chăn cho Tiểu Nhạc, lại ngẩng đầu mượn ánh đèn ngủ tùy ý đánh giá mặt hắn.
Thật ra gương mặt của Lộ Chiêu Hành rất sắc sảo, ngũ quan hắn thâm thúy, thoạt nhìn thấy có vẻ thờ ơ vô cảm nhưng lại có sức hút mãnh liệt.
Ngửi được mùi bạch đàn nhàn nhạt trước mặt, Hác Mộc không kiềm chế được đưa đầu đến.
Thật ra hôm nay đã đánh dấu tạm thời rồi nên bây giờ cậu cũng không cần tin tức tố cho lắm, nhưng bản năng của cơ thể khiến cậu không có cách nào chống lại tin tức tố của Lộ Chiêu Hành, người nằm ngay trước mặt, muốn ngửi.
Cậu lăn từ trong chăn qua, để Tiểu Nhạc dựa vào lòng mình, chậm rãi cúi đầu, đưa đầu đặt lên vai Lộ Chiêu Hành, có vẻ như sợ người thức dậy nên ngẩng đầu lên xác nhận thêm lần nữa, sau đó an tâm dựa vào.
Cậu ngửi tin tức tố rồi ngủ thϊếp đi một cách mãn nguyện, không phát hiện người đã "ngủ" trên đầu mình lại mở mắt ra.
Lộ Chiêu Hành nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ trên bả vai và trong lòng mình, khóe môi cong lên, trên mặt tươi cười còn sáng hơn cả ánh Mặt Trời.
Ngày hôm sau đoàn phim vẫn ghi hình rất sớm như lúc trước, Lộ ảnh đế ngủ không đủ giấc nhưng tin thần sảng khoái, trạng thái tuyệt vời, thậm chí còn có tâm trạng dạy diễn xuất cho hậu bối.
Dù sao cũng là diễn viên chính do Hác Mộc lựa chọn, Hác Mộc không có ở đây, hắn nên chỉ dạy một chút.
Nhìn thấy ảnh đế nào đó đang cầm kịch bản dạy Lâm Hạc ở trường quay, bạn học Bốn Chín vô cùng khó hiểu.
Không phải tối qua chia phòng ra ngủ hả? Sao nhìn có tinh thần dữ vậy?
Chẳng lẽ tối hôm qua lúc đánh dấu đã mở khóa phúc lợi bí ẩn nào đó?
Chị dâu của cậu ta đi đúng quỹ đạo rồi!
Bốn Chín nghĩ này nghĩ nọ, nụ cười trên mặt dần trở nên biếи ŧɦái.
Trong đầu của cậu ta toàn chuyện không thể miêu tả của anh trai và chị dâu mình, nhưng bộ dạng này của cậu ta lọt vào mắt người khác thì lại đi theo hướng khác.
Người đại diện của Lâm Hạc luôn luôn quan sát Lộ Chiêu Hành, tuy nói Lộ Chiêu Hành dạy diễn xuất cho Lâm Hạc ngoài dự kiến của cô ta, nhưng khoảng cách giữa hai người họ khiến cô ta không vừa lòng, làm cho cô ta phân vân không biết Lộ Chiêu Hành dạy Lâm Hạc xuất phát từ phép lịch sự trong công việc hay thật sự có ý với Lâm Hạc.
Nhưng khi nhìn thấy trợ lý của Lộ Chiêu Hành có vẻ mặt đã hiểu thấu và biểu cảm vui vẻ, người đại diện lập tức giữ vững suy nghĩ của mình.
Hai ngày sau, Hác Mộc tự hào giao Tiểu Nhạc đã béo lên một ký về lại vòng tay mama, suốt đêm đọc kịch bản mấy lần để chuẩn bị quay phim.
Mấy cảnh quay của cậu ngày mai tương đối cách xa nhau, chung quy là vì để cậu có thể nghỉ ngơi thật tốt nên cố ý chia nhỏ cảnh quay ra, để cậu có thể quay một cảnh rồi nghỉ ngơi một chút.
Hác Mộc không có ý kiến gì về việc này, người khác có thể không thích chia cảnh quay, muốn quay xong sớm để kết thúc sớm, nhưng cậu...... Cậu quay xong cũng không về được, phải ở lại đoàn phim kề cận tin tức tố của Lộ Chiêu Hành.
Có lẽ nguyên nhân là do biến chứng, lần trước mới đánh dấu tạm thời chưa bao lâu, cậu lại bắt đầu khao khát tin tức tố của Lộ Chiêu Hành, chỉ cần nhìn thấy Lộ Chiêu Hành cười, cậu lập tức cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, nhịn không được mà đến gần.
Hác Mộc cứ vậy đổ lỗi cho thời tiết quá nóng, trong đoàn phim lại có nhiều Alpha như thế, cậu bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của mấy Alpha đó.
Để tránh nóng cũng như tránh mấy Alpha kia, Hác Mộc quyết định đi vào nhà vệ sinh rửa mặt giải nhiệt.
Trước bồn rửa tay, Hác Mộc nhìn thấy gương mặt đỏ lên vì nóng của mình trong gương, vẫy một chút nước lên cổ, cảm thấy nhẹ nhàng mát mẻ, chỉnh trang lại trang phục diễn xong định đi ra ngoài.
Cậu vừa xoay người chợt nghe thấy ngoài nhà vệ sinh có tiếng bước chân vội vàng dồn dập tiến đến gần, lúc cậu mở cửa chuẩn bị ra ngoài, người đối diện đâm sầm vào người cậu.
Cậu không có đề phòng, bị đập mạnh vào bả vai.
Cậu vừa mới định thần lại, chỉ nghe thấy một tiếng tiếng "xin lỗi" vang lên bên tai, sau đó một mùi hương thơm ngát thoảng qua, phía sau rầm một tiếng, cửa phòng vệ sinh đóng lại.
Hác Mộc có hơi ngơ ngác.
Người khi nãy đυ.ng trúng cậu hình như có hơi quen quen.
Cậu quay đầu nhìn lại, thử gọi một tiếng: "...... Lâm Hạc?"
"......"
Bên trong phòng không hề có động tĩnh gì, nhưng trong nhà vệ sinh mùi càng lúc càng gay gắt, khác hẳn với mùi hương lúc anh mới bước vào, Hác Mộc không khỏi nhíu mày.
Chờ đến khi cậu ý thức được mùi hương này là gì, mạnh mẽ mở to mắt.
Ngoài cửa nhà vệ sinh đã có người tụ tập lại, cậu mơ hồ nghe thấy ở bên ngoài có người xì xào: "Tin tức tố ngọt quá, ở đâu ra vậy?"
"Hình như phát ra từ nhà vệ sinh Omega đó."
"Ai phát tình hả?"
"....."
Hác Mộc rất nhanh phản ứng lại, vọt tới khóa cửa nhà vệ sinh, sau đó trở về phòng vệ sinh, ra sức đập cửa, "Lâm Hạc? Là cậu phải không? Tôi là Hác Mộc đây!"
"...... Thầy Hác?"
Cửa phòng truyền ra âm thanh có hơi kìm nén, Hác Mộc căng thẳng trong lòng. "Là tôi, cậu làm sao vậy?"
Lại là một tiếng nức nở, hình như Lâm Hạc đang khóc: "Thầy Hác...... Anh có thể...... Có thể nhờ ai đó đem thuốc ức chế đến cho em không?"
Thuốc ức chế?
Hác Mộc sửng sốt một chút, nhanh chóng phản ứng lại, "Được, để tôi lấy cho cậu......"
Cậu vừa định nói để mình đi lấy, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài nhà vệ sinh, cậu hoảng loạn, nuốt nước bọt một cái, chân vừa đưa ra đã rút về, lấy điện thoại gọi cho Tiểu La.
Nói chuyện điện thoại xong, Hác Mộc an ủi Lâm Hạc một câu: "Cậu kiên trì một chút."
Lâm Hạc lên tiếng.
Lúc này hỏi vì sao anh lại phát tình cũng vô dụng.
Hai người cách nhau cánh cửa cùng nhau chờ đợi, lúc đầu Hác Mộc còn có thể giữ bình tĩnh, nhưng tin tức tố của Lâm Hạc càng lúc càng nhiều, Alpha bị tin tức tố của anh ảnh hưởng cũng bắt đầu phóng ra tin tức tố, tin tức tố của Alpha khác không ngừng len lỏi qua khe hở, đủ loại mùi vị tạp nham hòa cùng một chỗ, ngửi thấy cực kỳ khó chịu.
Hác Mộc chỉ cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng, chân cũng dần dần mất sức.
Cậu cau mày nhìn về cửa phòng, trong lòng lộp độp vài tiếng.
Không lẽ cậu cũng bị tin tức tố của Lâm Hạc ảnh hưởng sao?
[...]
Tác giả có điều muốn nói: Cảm giác cả thế giới đều đang giúp sức.