Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Sách Tui Bị Kẻ Thù Dấu Hiệu

Chương 4: Dấu hiệu của mày bị tẩy trừ vô ích rồi

« Chương TrướcChương Tiếp »
"......"

Hác Mộc cảm thấy bản thân có thể đã nghe nhầm rồi.

Cậu phát...... Phát cái gì cơ?

Lộ Chiêu Hành thấy hô hấp của cậu càng lúc càng dồn dập, nhíu mày lại, cố gắng đỡ lấy cậu, để cậu tựa vào khung cửa.

Cổ họng của Lộ Chiêu Hành nuốt một cái, hắn cắn răng buông Hác Mộc ra, xoay người lại nói: "Em chờ một chút, anh đi gọi bác sĩ......"

Nhưng hắn còn chưa kịp đi đến cửa phòng bệnh, tay đã bị nắm lại.

"Anh đợi một chút." Hác Mộc xuất phát từ bản năng nên nắm tay hắn: "Anh...... Anh cứ từ từ đã."

Cậu cầm lấy tay Lộ Chiêu Hành, giống như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

Xung quanh hai người đã ngập tràn tin tức tố mùi hoa quế thơm ngát, Hác Mộc đang chậm chạp lúc này cũng phản ứng lại.

Cái mùi tối hôm qua cậu ngửi thấy, hóa ra là tin tức tố của cậu sao?

Sao kỳ phát tình lại đến nhanh như vậy?

Lý trí nói cho cậu biết là phải lập tức đẩy Lộ Chiêu Hành ra khỏi mình, nhưng bản năng lại mách bảo, chỉ cần giữ Lộ Chiêu Hành lại, cậu có thể dễ chịu hơn.

Tuy vẫn không có sức lực như thế, nhưng cơn nóng trong người đã giảm đi rất nhiều.

Hác Mộc ngẩng đầu nhìn Lộ Chiêu Hành, cả hai lúc này rất sát nhau, vốn là cậu giữ lấy Lộ Chiêu Hành, hiện tại Lộ Chiêu Hành đang đưa tay đỡ cậu không bị ngã.

Cậu thấy ánh mắt của Lộ Chiêu Hành từ từ đỏ lên, thấy được trên trán hắn toàn mồ hôi lạnh và gân xanh, kỳ lạ là cậu không cảm thấy sợ hãi, cậu nắm lấy cẳng tay hắn, vừa như muốn đẩy hắn ra, vừa như muốn tiến lại gần.

Tay cậu nóng đến dọa người, Lộ Chiêu Hành nhíu chặt mày lại, nhưng âm thanh vẫn rất ôn nhu hỏi: "Ở đây có thuốc ức chế không?"

"Em...... Em không biết." Hác Mộc thở phì phò nói: "Gọi... Gọi Tiểu La đi."

Lộ Chiêu Hành ngẩng đầu nhìn về phòng bệnh, trên sô pha, người trợ lý kia vẫn đang nằm đó, dù bọn họ ầm ĩ như vậy, cũng ngủ say không bị ảnh hưởng.

Hắn nhìn Hác Mộc đang gần trong gang tấc, lại nhìn trợ lý đang ngáy khò khò, đột nhiên trong lòng bình tĩnh lại, trực tiếp xoay người, ôm lấy cậu, đi về phía sô pha.

Hác Mộc hoảng sợ, theo bản năng túm lấy áo trên vai hắn: "Anh làm gì......"

Lộ Chiêu Hành không trả lời cậu, lập tức đi về phía sô pha.

Một lát say, trong cơn mơ Tiểu La cảm thấy cả người bị chấn động, tỉnh lại rất nhanh, vừa ngẩng đầu, đã thấy Lộ ảnh đế đang ôm một người đứng trước mặt.

"Lộ......"

"Đi lấy thuốc ức chế đi."

Lộ Chiêu Hành nói với hắn câu đó xong, lại ôm Hác Mộc về phía giường bệnh, hắn đặt cậu lên giường, xoay đầu nhìn người không nhúc nhích trên sô pha, chỉ là đang tròn xoe mắt nhìn hai người họ.

Lộ Chiêu Hành nói: "Còn thất thần làm gì? Đi đi!"

Tiểu La cố gắng dùng cái đầu còn chưa tỉnh táo hẳn để hiểu được tính huống trước mắt, cũng không có gì lo lắng mà gãi gãi đầu.

Hắn nhìn gương mặt đỏ đỏ của Hác Mộc, thầm nghĩ: Không phải phát tình thôi sao? Nếu đã ở đây rồi, cắn một cái là xong rồi mà? Cần thuốc ức chế làm gì chứ.

Tuy là đã tẩy sạch dấu hiệu rồi, nhưng tốt xấu gì cũng là dấu hiệu cả đời, bây giờ chuyện đã như thế, không biết hai ông này còn già mồm cái gì nữa!

Hắn ngồi trên giường ngáp một cái, mới lề mề ngồi dậy, đi ra khỏi phòng bệnh.

Lộ Chiêu Hành nhìn hắn ra khỏi phòng bệnh, mới nhẹ nhàng thở ra, xoay người muốn nhìn tình trạng của Hác Mộc, vừa nhìn thấy trong lòng lại căng thẳng.

Trở về giường bệnh lần nữa, Hác Mộc cảm thấy nằm càng khó chịu hơn đứng, cậu nghiêng sang một bên, nắm lấy tay của Lộ Chiêu Hành để cạnh giường, đưa lên mũi giống như khác vọng điều gì đó, ngửi ngửi mùi hương ở lòng bàn tay hắn.

Hô hấp của Lộ Chiêu Hành cứng lại: "Hác Mộc......"

"Ừm?"

Hác Mộc nghe được âm thanh ngẩng đầu lên.

Ở trong nhận thức của cậu, cậu chỉ đang ngẩng đầu bình thường thôi, nhưng động tác của cậu trong mắt Lộ Chiêu Hành, so với câu dẫn không mấy khác biệt.

Hai mắt của Hác Mộc ngấn nước, bởi vì ý thức mơ màng nên lộ ra vài phần bất lực.

Trong giới giải trí, nhan sắc Hác Mộc không thể nghi ngờ gì có giá trị cao, nhưng gương mặt cậu thuộc loại đẹp trung tính, tuy cậu có một đôi mắt hoa đào, không mang vẻ quyến rũ, nhưng hiện tại mặt cậu đỏ bừng, bộ dáng cuộn tròn ngẩng đầu lên, thật sự rất gợi cảm.

Ánh mắt Lộ Chiêu Hành tối sầm, bất giác cúi người xuống.

Hác Mộc nhìn thấy du͙© vọиɠ trong mắt hắn dần dần dâng lên, giống như ý thức được điều gì, vội buông tay Lộ Chiêu Hành ra: "Anh...... Anh...... Anh không phải cũng......"

Tin tức tố của Omega và Alpha ảnh hưởng lẫn nhau.

Lộ Chiêu Hành nhìn thẳng vào mắt cậu, có chút bất đắc dĩ cười: "Tin tức tố của em phóng ra nhiều lắm, anh......"

Hác Mộc: "......"

Cậu, cậu cũng không muốn phóng tin tức tố gì đó mà!"

Cậu không thể khống chế được!!

"Không, không phải, em không phải cố ý nắm chặt tay anh, anh đừng...... Đừng......" Thấy Lộ Chiêu Hành dựa càng lúc càng gần, Hác Mộc có chút luống cuống.

Nhưng mà cậu đuối lý đó!

Người là cậu giữ lại, bây giờ người bị cậu ảnh hưởng, tình huống bây giờ, cậu đem người đẩy ra có phải không phúc hậu lắm không?

Quan trọng hơn là cậu có thể đẩy ra được hay không?

Rốt cuộc Lộ Chiêu Hành muốn làm gì vậy hả?

Hác Mộc không biết nhiều về thế giới ABO lắm, cậu cũng chỉ biết lúc Omega phát tình sẽ bị Alpha đánh dấu, thế nhưng ngoại trừ vỗ tay* thì cậu cũng không biết cách đánh dấu khác.

* Vỗ tay: là XXX á:v

Chẳng lẽ Lộ Chiêu Hành muốn cùng với cậu...... vỗ tay cmn đặc biệt sao? Nơi đây là bệnh viện đó!

Sao Tiểu La còn chưa về nữa?

Hác Mộc vừa gian nan vừa lo lắng.

Cậu vô tình nhìn lên, thấy bên cạnh gối có nút bấm gọi, ánh mắt lập tức sáng ngời, cậu đưa tay lên định nhấn nút, nhưng cậu vừa đưa tay lên, tay đã bị giữ lại.

Lý trí của Lộ Chiêu Hành sắp cuốn gói ra đi, nhìn thấy Hác Mộc không có sức phản kháng dưới thân mình, ham muốn giữ lấy trong nội tâm xông lên mãnh liệt, không kìm chế được cúi đầu xuống.

"Chờ đã, Lộ Chiêu Hành, anh..."

"Em trai yêu dấu, anh đến thăm mày... Ôi đm!!"

"..."

"..."

Âm thanh không đàng hoàng vang lên từ cửa phòng bệnh, Hác Mộc bị dọa cho giật mình một cái, cũng không biết lấy đâu ra sức đẩy đầu của Lộ Chiêu Hành ra, nghiêng đầu nhìn qua bả vai hắn.

Nói đến Giang Hàn Dật ở cửa phòng bệnh, lúc anh mới bước vào phòng, đã bị một cỗ tin tức tố đập vào mặt, đối với tư cách là một Alpha cực kì mẫn cảm với tin tức tố, anh vốn định lui ra xa để tránh, ai ngờ vừa mới ngẩng đầu, đã thấy em trai mình ngóc đầu lên từ bả vai của một người.

Theo cái nhìn của anh, một tay Hác Mộc bị người chế ngự trên gối, mặc dù tay kia đang chống lại đầu người đàn ông đó nhưng thoạt nhìn giống như đặt ở đó, cuối cùng có tình nguyện hay không tình nguyện đây?

Anh không xác định hỏi: "Hai người, đang làm gì vậy?"

Hác Mộc: "......"

Cậu đang muốn nói không làm gì, người đang chặn cậu đã ngồi xuống, hai tay chặn hai bên đầu cậu, từ trên cao nhìn xuống cậu.

Cảm giác áp bức của Alpha đối với Omega là bẩm sinh, mặc dù hắn không phóng tin tức tố, nhưng Hác Mộc đối mặt với hắn, sinh ra cảm giác không hít thở được, cổ họng không tự chủ nuốt xuống một cái.

"Thật xin lỗi."

Giọng nói Lộ Chiêu Hành khàn khàn, tóc mái trên trán có chút lộn xộn, vốn là người chiếm ưu thế hơn hẳn, nhưng bởi vì một câu xin lỗi của hắn, tự nhiên cảm thấy hắn chật vật hơn nhiều.

Hác Mộc nhìn thấy hắn đứng dậy, không ngẩng đầu bước nhanh khỏi phòng bệnh.

Giang Hàn Dật đứng ở cửa thấy hắn hùng hổ bước đến, nhíu mày hứng thú, nhích sang một bên nhường đường cho hắn.

Lộ Chiêu Hành đi ra ngoài, lúc đi ngang qua cửa, bỗng nhiên dừng chân lại, quay đầu nhìn người đang tựa vào khung cửa.

Giang Hàn Dật đối diện với ánh mắt của hắn: "......?"

Lộ Chiêu Hành nói: "Anh là Alpha?"

Giang Hàn Dật không hiểu rõ lắm: "Thì sao?"

Sau một giây, anh cảm thấy tay mình bị siết lấy, cả người bị kéo ra bên ngoài, lập tức nghe thấy "ầm" một tiếng, cửa phòng bệnh bị đóng lại.

Vẻ mặt của Lộ Chiêu Hành không thay đổi: "Anh không được vào."

"......"

Giang Hàn Dật sửng sốt: "Tôi là anh nó."

Lộ Chiêu Hành nói: "Không phải ruột thịt."

Giang Hàn Dật: "......"

Hắn nhìn thoáng qua phòng bệnh, lại nhìn qua Lộ Chiêu Hành đang cuối đầu xoa lông mày, nhíu mày lần nữa.

Lúc Tiểu La gọi bác sĩ đến, thấy một trái một phải trước cửa phòng bệnh là hai ông thần giữ cửa.

Hắn giả vờ không thấy, lập tức đẩy cửa mời bác sĩ vào.

Mười phút sau, bác sĩ sắc mặt không tốt bước ra.

Trong lòng Lộ Chiêu Hành thắt lại: "Bác sĩ, em ấy thế nào?"

Thấy mặt của Lộ Chiêu Hành, nội tâm bác sĩ kinh ngạc một cái, nhưng không nói gì, theo tính chất nghề nghiệp hỏi: "Anh với bệnh nhân có quan hệ gì?"

Lộ Chiêu Hành: "......"

Hắn khựng lại một chút: "Bạn bè."

Chuyện kết hôn, có lẽ Hác Mộc không muốn cho người khác biết.

Bác sĩ nghe hắn nói vậy, không nghĩ ngợi trả lời: "Vậy tạm thời cậu không nên vào, người bệnh phát tình, tình trạng phát tình đã khống chế được, yên tâm đi."

"......"

"Giang tiên sinh, mời ngài đi theo tôi."

Nói xong, bác sĩ xoay người rời đi.

Giang Hàn Dật thấy Lộ Chiêu Hành đứng sửng sờ một chỗ, khẽ cười một tiếng: "Nếu cậu nói cậu là Alpha của nó, cậu có thể vào rồi."

Lộ Chiêu Hành: "......"

Lộ Chiêu Hành không phản ứng đến hắn, có chút lưu luyến nhìn về phía phòng bệnh, rồi nhanh chóng đi đến chỗ y tá đang đứng, lấy ống thuốc ức chế, sau đó mượn toilet của bác sĩ.

Mãi đến khi tiêm toàn bộ ống thuốc ức chế vào cơ thể, Lộ Chiêu Hành mới cảm thấy được du͙© vọиɠ muốn nổ tung bên trong mình có dấu hiệu nguôi ngoai, hắn dựa lên bức tường toilet lạnh như băng, đợi nhiệt độ triệt để hạ xuống, mới thở phào một cái.

Hắn nhìn ống tiêm thuốc ức chế rỗng trong tay, không khỏi cười khổ.

Hắn đánh giá thấp sự hấp dẫn của một Omega khi phát tình đối với một Alpha, cũng đánh giá thấp sự hấp dẫn của Hác Mộc đối với hắn. Bộ dạng hiện tại của hắn, thực sự không dám bước vào phòng bệnh.

Nghĩ đến bộ dáng bối rối và do dự lúc nảy của Hác Mộc trên giường bệnh khi nằm dưới thân hắn.

Xúc động mới áp xuống của Lộ Chiêu Hành dường như có xu thế tăng trở lại, hắn than thở, nghĩ thầm: Hôm nay về trước có vẻ tốt hơn.

Hắn lấy điện thoại nhắn cho Hác Mộc một tin, cất điện thoại ra khỏi toilet.

Lúc này trong phòng bệnh Vip, tình trạng của Hác Mộc đã được khống chế, nhưng vì chịu đựng một khoảng thời gian quá dài, cơ thể vẫn rất yếu ớt.

Cậu ngửa đầu nằm trên giường, vẻ mặt như cuộc đời không còn gì lưu luyến nữa.

Dù biết thế giới quan của ABO từ điểm xuất phát* mà thiết lập nên, nhưng đến hôm nay cậu mới được trải nghiệm.

* nguyên gốc 发车. Nghĩa là xuất phát, khởi hành. Mình cũng không hiểu rõ lắm.

Ở nơi này làm gì ở điểm xuất phát, cái này là ngồi lên tên lửa phóng thẳng ra ngoài không gian rồi đó...!

Cũng không biết Lộ Chiêu Hành ra sao rồi, hình như hắn cũng bị ảnh hưởng không nhỏ...... Dù sao cũng đang ở trong bệnh viện, chắc là không có chuyện gì đâu ha?

Vừa nghĩ đến ánh mắt lúc Lộ Chiêu Hành nhìn mình, giống như nhất định phải ăn sạch mình, Hác Mộc không nhịn được rùng mình một cái.

Từ đây về sau, cậu nên cách xa Lộ Chiêu Hành một chút vẫn tốt hơn.

Đang suy nghĩ, cửa phòng bệnh đã bị người đẩy ra.

Thấy giang Hàn Dật đi vào, Hác Mộc vô thức nhìn về phía sau anh.

"Đừng nhìn nữa, người đi rồi."

"......"

Lộ Chiêu Hành đi rồi? Là bởi vì cậu phải không?

Hác Mộc nhíu mày, thấy giang Hàn Dật cầm trong tay tờ giấy, tò mò hỏi: "Anh cầm gì vậy? Bác sĩ gọi anh đi làm gì? Cơ thể em có vấn đề gì hả?"

"Yên tâm, bị ảnh hưởng sau phẫu thuật thôi, không có vấn đề gì to tát."

Hác Mộc nhẹ nhàng thở ra.

Không ngờ tới giọng điệu Giang Hàn Dật thay đổi: "Chỉ là......"

Hác Mộc trở nên lo lắng: "Chỉ là cái gì?"

Giang Hàn Dật nhìn cậu rồi cười: "Chỉ là cha mày tẩy trừ dấu hiệu cho mày, chắc là vô ích rồi."

"......"
« Chương TrướcChương Tiếp »