Chương 12: Tin Tức Tố Của Anh Rất Dễ Chịu

Vị trí biệt thự tương đối đặc biệt, có thể nói là tĩnh lặng giữa ồn ào tấp nập.

Là tiểu khu độc lập, môi trường tĩnh mịch, phong cảnh tuyệt đẹp, cơ sở vật chất đầy đủ, tính bảo mật cao, xách giỏ vào thì có thể ở.

Lưu ý: Đây không phải quảng cáo

Hác Mộc bước xuống xe đi vào trong sân, nhìn thấy hồ bơi ngập tràn ánh nắng cũng như hoa viên tư gia tươi đẹp, đi vào bên trong biệt thự, bố trí trong đại sảnh cũng không xa hoa như cậu tưởng, trang trí đơn giản lại tinh tế, điều này làm cho hai mắt Hác Mộc không khỏi sáng ngời.

Trang trí thế này phù hợp với gu thẩm mỹ của cậu, khiến cho Hác Mộc sinh ra cảm giác bị đưa vào tròng.

Chẳng phải Lộ Chiêu Hành mới hỏi cậu chuyện mua biệt thự hôm qua thôi sao?

Xách giỏ vào ở nhanh như thế...... Ui, ngay cả cái giỏ còn không có.

Lúc cậu còn đang nghĩ "Có phải Lộ Chiêu Hành đã mua biệt thự này từ trước rồi không", Lộ Chiêu Hành đã đứng kế bên cậu lên tiếng: "Bên trong bày trí có chút vội vàng, không thích thì nói để sau này anh gọi người đến sửa lại."

Hác Mộc vừa nghe phải sửa lại, lập tức xua tay: "Thôi khỏi thôi khỏi, em rất thích."

"......"

Lộ Chiêu Hành cười nhẹ, thoạt nhìn tâm trạng không tệ.

Bầu không khí này cũng rất vi diệu.

Giống như thời cổ đại vợ chồng chưa hề gặp nhau lần nào, ngày hôm sau khi đã cưới nhau thê tử được trượng phu dắt ra vườn đi dạo.

Chuyện kết hôn với Lộ Chiêu Hành, tới tận bây giờ Hác Mộc vẫn cảm thấy không thật.

Cậu và Lộ Chiêu Hành trong mắt fan là hai con người như nước với lửa, anh đoạt tài nguyên của tôi, tôi cướp giải thưởng của anh, vậy mà lại kết hôn?

Cho dù công khai cũng sợ chẳng mấy ai tin.

Ngược lại, Lộ Chiêu Hành thản nhiên hơn cậu nhiều.

Hắn đưa Hác Mộc đi dạo một vòng ở lầu một, sợ cậu mệt mỏi, mang cậu lên lầu hai.

Hác Mộc lăn lộn trong bệnh viện lâu như vậy, lúc về lại ngồi xe một tiếng, thật sự có chút mệt mỏi, cậu định tắm rửa một cái, sau đó đánh một giấc dài.

Nhưng vào đến phòng ngủ cậu mới nhớ mình không có quần áo để thay, đang định kêu Tiểu La đi mua, đột nhiên Lộ Chiêu Hành mở cửa phòng thay đồ ra trước mặt cậu.

"......" Cậu thua rồi.

Phòng thay đồ là loại cố định, khi cửa được trượt mở, bên trong là quần áo và trang sức được treo ngay ngắn trong tủ.

Từ quần áo ngủ đến quần áo mặc ở nhà, còn có lễ phục kiểu Tây, hầu như phong cách gì cũng có, trong ngăn kéo bên cạnh, còn có qυầи ɭóŧ chưa xé mác.

"Mấy cái quần áo này đều mới mua đã đem giặt sạch rồi, có thể thay."

Hác Mộc: "...... Ừm."

"Cái gì trong phòng tắm cũng mới mua, xài không quen thì gọi người đến sửa lại."

"Ừm."

"Nếu muốn ngâm mình, nhớ tăng nhiệt độ nước lên một chút, cơ thể em còn chưa khỏe, tốt hơn là không nên dùng nước lạnh."

"Được."

"Còn nữa......"

Đại khái là Hác Mộc trả lời quá ít lại lạnh nhạt, thần sắc Lộ Chiêu Hành mơ hồ lộ ra vài phần khẩn trương, hắn dừng lại một chút, rồi hỏi một câu: "Tối nay muốn ăn cái gì?"

Hác Mộc: "......"

Cả hai im lặng trong chốc lát, Hác Mộc đột nhiên "xì" một tiếng phì cười.

Lộ Chiêu Hành ngẩn ra, trên mặt cuối cùng cũng không duy trì được dáng vẻ thản nhiên và bình tĩnh khi bước vào biệt thự.

Ánh mắt hắn lộ ra vài phần khó hiểu.

Sau khi Hác Mộc cười xong, nói thẳng: "Hóa ra anh cũng không thành thạo như vậy."

Lộ Chiêu Hành: "......"

"Xin lỗi nha." Hác Mộc nói: "Đó giờ em chỉ ở một mình, chưa từng ở nhà người khác, tự nhiên tới chỗ xa lạ, thực sự em rất căng thẳng."

Cậu còn nghĩ Lộ Chiêu Hành là tài xế lão luyện đua xe tốc độ không hoảng hốt, không nghĩ rằng tài xế lão luyện cũng rất cẩn trọng.

So sánh thế này, lập tức cậu không còn thấy luống cuống.

Con ngươi Lộ Chiêu Hành tối lại: "chỗ này không phải nhà người khác."

Giọng điệu hắn nhấn mạnh rất rõ ràng, Hác Mộc ngẩn người, vừa cười vừa nói: "Ừm, em biết, em chỉ là...... Vẫn còn chưa thích nghi lắm, nghỉ ngơi một chút là được rồi, cảm ơn anh nha."

"......"

Không biết tại sao, sau khi Hác Mộc nói xong câu đó, cậu cảm thấy sắc mặt Lộ Chiêu Hành càng tệ hơn, có chút...... Ủ rũ?

Không đợi Hác Mộc tìm ra từ ngữ thích hợp để miêu tả, Lộ Chiêu Hành lại mở miệng: "Có nhớ nguyên nhân bác sĩ muốn chúng ta ở cùng nhau không?"

Hác Mộc gật đầu: "Nhớ chứ."

Không phải tin tức tố của cậu không ổn định cần có tin tức tố của Lộ Chiêu Hành sao?

Bây giờ hỏi chuyện này làm gì?

Hác Mộc mờ mịt trừng mắt nhìn, sau đó thấy Lộ Chiêu Hành đang tiến đến gần mình.

"?"

Không kịp phản ứng lại, cả người cậu đã bị ôm lấy.

Hác Mộc theo bản năng muốn đẩy ra: "Làm gì......"

"Trước tiên nên thích nghi một chút."

"......"

Thích nghi cái gì? Thích nghi tin tức tố hả?

Trong đầu mới hiện lên suy nghĩ đó, cậu đã ngửi được mùi bạch đàn nhàn nhạt quanh chóp mũi.

Động tác đẩy ra theo bản năng dừng lại.

Lộ Chiêu Hành nhanh chóng đem cơ hội ôm chặt hơn.

Hác Mộc "......"

Cậu không diễn tả được cảm giác của mình lúc này.

Lý trí nói với cậu rằng cậu không quen ôm ôm ấp ấp với người khác cần phải đẩy ra, nhưng hiện tại nếu đẩy người ra, cậu lại có phần luyến tiếc.

Lộ Chiêu Hành cũng không dùng nhiều lực, nhưng hắn ở rất gần, âm thanh vang lên bên tai cậu: "Em...... Ở bệnh viện nói câu đó là thật à?"

Hác Mộc ngốc ngốc nói: "Nói câu gì?"

Lộ Chiêu Hành nói: "Em nói tin tức tố của anh rất dễ chịu."

"......"

Hác Mộc chun mũi ngửi ngửi, gật đầu nói: "Ừm."

Hiện tại cậu cũng rất dễ chịu.

Cậu không tự giác hít lấy hít để tin tức tố Lộ Chiêu Hành phát ra, nhàn nhạt không rõ ràng, làm cho người ta cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, trên cổ Hác Mộc nóng lên, cơ thể cậu cứng đờ.

Hác Mộc cười khẽ nói: "Anh cũng thích...... Tin tức tố của em."

Ớ......

Hác Mộc lập tức hiểu được nguyên nhân mấy người kia kì kì quái quái nhìn cậu ở hành lang bệnh viện.

Hành vi ngửi tin tức tố của người khác thế này, hình như...... Có chút mờ ám.

Thế nhưng ngửi thì cứ ngửi đi, cậu mở miệng ra nói làm gì vậy chứ?

Hơi thở nóng ẩm phả trên cổ, Hác Mộc cảm thấy vừa ngứa vừa tê dại, còn có loại cảm giác lo lắng không yên muốn trầm luân vào.

Mà Lộ Chiêu Hành nhìn thấy cổ mảnh khảnh của cậu, làn da trắng nõn mềm mại gần trong gang tấc, vì hồi hộp để lộ đường cong cơ thể, khiến cho người ta rất muốn trêu chọc mà cắn lên.

Thế nhưng bây giờ hắn không thể làm vậy, sẽ dọa cậu sợ mất.

Hác Mộc không nhịn được đẩy hắn ra, hắn thả lỏng tay mình trước, trong lúc rời đi bờ môi như vô tình cọ qua một bên mặt của Hác Mộc, thấp giọng cười nói: "Tắm xong nghỉ ngơi thật tốt, muốn ăn cái gì gọi nói anh biết."

"......"

Nhân lúc Hác Mộc còn đang ngây người, hắn đã đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Tiếng đóng cửa rất khẽ khiến người còn đang sững sờ hoàn hồn. Hác Mộc ngơ ngác đưa tay, sờ sờ lên mặt vừa bị một mảng mềm mại cọ qua, không kịp đề phòng bất ngờ đỏ mặt.

Gì, gì vậy chứ?

Tùy tiện tán tỉnh thế này không có đạo đức đâu!

Tìm fan anh bóc phốt anh mới được!

Hác Mộc đưa tay gãi gãi cái lỗ tai vừa nóng vừa ngứa, đi đến trước phòng thay đồ, chọn cái áo ngủ rộng thùng thình, chui vào phòng tắm.

Đứng trước bồn rửa tay, nhìn mặt của mình đỏ đỏ, cậu vô thức dùng nước lạnh hất lên mặt, đột nhiên nhớ lời nhắc nhở của Lộ Chiêu Hành, lại lặng lẽ chỉnh lại thành nước ấm

......