"Tai nạn xe không gây ra vết thương nghiêm trọng cho bệnh nhân, nhưng cơ thể của Omega trời sinh tương đối yếu đuối, bệnh nhân mới bị tai nạn xe, lại vừa tẩy trừ dấu hiệu, cơ thể yếu ớt cần được điều dưỡng, nhất là khi cậu ấy vừa mất đi đứa con, cảm xúc rất dễ bị ảnh hưởng, cần đặc biệt chú ý....... Về việc mất trí nhớ, chúng tôi còn phải kiểm tra thêm lần nữa mới có thể kết luận."
"......"
Ở trước cửa phòng bệnh, Giang Chi nghe bác sĩ trình bày và phân tích tình trạng của Hác Mộc, có chút lo lắng nhìn vào trong phòng.
Tại phòng Vip siêu cấp Vip ở bệnh viện Nhân An, Hác Mộc bị tai nạn xe đang tựa đầu vào giường, thong thả vừa ăn nho vừa chơi điện thoại.
Trên màn hình hiển thị hot search của Weibo, tên Hác Mộc của cậu đang nằm trên đó.
Top 1 hot search Weibo: Hác Mộc bị tai nạn xe.
Tai nạn giao thông lần này là sự cố bình thường. Tin tức cũng xác nhận là người đã an toàn rồi mới đưa ra, nói chung, chỉ cần không có thương vong, cái tin nóng này cũng không tạo được sóng gió gì, nhưng khéo là khéo ở chỗ, ngay lúc tin tức tai nạn của cậu bị đưa ra, có người tiết lộ Lộ Chiêu Hành đột ngột rời khỏi hội nghị phim.
Lần này fan cp không bình tĩnh được.
Hác Mộc bị tai nạn, tin tức Lộ Chiêu Hành luôn luôn chuyên nghiệp lại rời khỏi được tung ra cùng lúc, khi phóng viên đang phỏng vấn thì đột ngột rời khỏi, đây là gì? Là đường đóooo.
Là cục đường sáng chói.
Từng người một gáy trong khu bình luận: Nếu cái này không phải là yêu, tụi này sẽ livestream ăn sh*t.
Mấy cái bình luận này bình thường cũng chỉ để bản thân giải trí, nếu là ngày trước, Hác Mộc nhìn thấy cũng chỉ cười cười, sau đó trong lòng không hề dao động lướt qua.
Nhưng mà hiện tại, cậu thầm cảm thán một câu: Chúc mừng, mấy người làm đến thật luôn.
Lúc Hác Mộc tỉnh lại, cậu nằm trong phòng bệnh của bệnh viện, trong đầu có nhiều hơn một đoạn ký ức.
Trong trí nhớ cậu và Lộ Chiêu Hành vì yêu vỗ tay*, cmn còn làm ba ngày ba đêm.
*Vì yêu vỗ tay có nghĩa là have s*x á =))
Lộ Chiêu Hành này, từ khi bọn họ cùng ra mắt đến nay, mọi việc đều áp cậu một bậc, nhiều fan hơn cậu, nhiều tác phẩm hơn cậu, chiều cao cao hơn cậu, dáng người đẹp hơn cậu, thể lực cũng tốt hơn so với cậu, dĩ nhiên cậu bị áp ở việc kia luôn.
Áp thì áp đi, Lộ Chiêu Hành còn bắn một phát, lưu lại trong bụng cậu một hạt giống tội lỗi, mà hạt giống ấy còn chưa kịp nảy mầm, đã say goodbye với cậu rồi.
Tổng hợp lại mấy điều ở trên, Hác Mộc đưa ra kết luận: cậu xuyên sách rồi.
Nhưng quyển sách mà cậu xuyên với mấy quyển bình thường không giống nhau lắm.
Ở trong sách, cha cậu vẫn là cha ruột, mẹ cậu dù không phải mẹ ruột, nhưng là người đã quan tâm chăm sóc cậu hai mươi năm.
Tổng thể thì xa lạ không phải là người, mà là thế giới này.
Tuổi cậu và Lộ Chiêu Hành xấp xỉ nhau, trước kia từng hợp tác một bộ điện ảnh, vì có nhiều cảnh đối địch nhau, tạo ra một làn sóng cp.
Mà cậu xuyên vào fanfic ABO của một fan đã vì cậu và Lộ Chiêu Hành tỉ mỉ sáng tác, chính là một xô máu chó sinh tử văn, cậu với Lộ Chiêu Hành tiến hành một hồi ngược luyến tình thâm, cậu mang thai, sảy thai rồi hiểu lầm lẫn nhau, cậu vì trả thù Lộ Chiêu Hành ở trong vòng đại lão làm trời làm đất, Lộ Chiêu Hành vì trừng phạt cậu nên làm ra dịch vụ trọn gói phong sát và giam cầm, cả hai tra tấn lẫn nhau đến khi...
Đến khi nào thì cậu không rõ, truyện đó cậu không đọc hết, vì sau này ngược nhau rất máu chó, cậu trực tiếp bỏ truyện.
Với tư cách là một fan của đồng nhân văn, Hác Mộc xem hết nội dung truyện của mấy chương trước, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Anti! tuyệt đối là anti! Anti fan của Hác Mộc cậu!
Theo lý thuyết thì những người viết fanfic, thế nào cũng phải là fan cp, nhưng vị tác giả fanfic này lại quá là bất công.
Dựa vào đâu cậu bị ngược tâm, ngược thân còn phải sinh con cho Lộ Chiêu Hành chứ?
Là do cuộc sống độc thân không thơm tho hay do đời này cậu tìm không ra đối tượng?
Dựa vào cái gì mà hiểu lầm như nhau, cậu lại là tra thụ vì yêu mất trí, mà Lộ Chiêu Hành biết rõ là hiểu lầm cũng không giải thích, nhưng tất cả là do nghĩ một đằng nói một nẻo?
Đều là đứa con dưới ngòi bút tác giả kia mà, đừng có thiên vị bên này, bỏ mặc bên kia như vậy chứ mami ơi!
Hác Mộc thở dài một hơi.
Tiếng thở dài của cậu làm kinh động đến người trong phòng bệnh. Bọn họ nhìn cậu với vẻ mặt lo lắng, muốn nói lại thôi.
Hác Mộc bình tĩnh đem trái nho nhét vào miệng, nhìn người trong phòng bệnh, hỏi: "Làm sao vậy?"
Trợ lý Tiểu La đưa ánh mắt do dư về phía cửa phòng.
Giang Chi tiễn bác sĩ đi, bước từng bước từ cửa đến giường bệnh ngồi xuống, hơi nghiêng người về phía trước nói: "Mộc Mộc à."
"......?"
Giang Chi nói: "Mẹ biết đứa bé không còn con rất khó chịu, nhưng con là đứa bé thành thục, phải học cách kiên cường."
Hác Mộc: "......"
Đứa bé thành thục thì cũng là đứa bé mà.
Cậu vẫn còn là đứa bé, đứa bé của cậu không còn nữa.
Hác Mộc đối với lời an ủi của Giang Chi dở khóc dở cười.
Mất đi đứa con hẳn là khó chịu, nhưng cậu mới xuyên đến, không có khái niệm có con, cũng không có trải nghiệm với con, đứa con không còn với cậu mà nói chính là trở về khởi đầu của truyện mà thôi.
Khởi đầu của truyện là gì?
Là một lần trong bữa tiệc tư nhân, một tiểu tâm cơ minh tinh Omega phát tình sớm tại bữa tiệc, phát ra tin tức tố làm ảnh hưởng đến tất cả Alpha và Omega, cậu bị Lộ Chiêu Hành mang ra khỏi bữa tiệc, tình huống đặc biệt lại vừa mắt lẫn nhau, theo lẽ dĩ nhiên tạo nên bản hòa âm hài hòa.
Ở tình huống hiện tại, có thể xem như Lộ Chiêu Hành trong cái lúc tạo bản hòa âm hài hòa có mang thêm một cái ba con sói, xem như chưa từng có đứa bé này là được.
Nhưng cậu có thể nghĩ như thế, còn người khác thì không.
Nhìn bàn tay nhỏ bé lo lắng không yên của mẹ cậu, lại nhìn đôi mắt đầy phòng bị của Tiểu La, như thể giây kế tiếp cậu bị kí©h thí©ɧ đến nhảy lầu tự sát.
Cậu là bông hoa nhỏ yêu kiều không thể tạo gió, không đánh được mưa sao?
Cho dù thật sự cậu sảy thai, cậu cũng không đến mức coi thường mạng sống mà?
Thấy Giang Chi vẫn còn lo lắng, Hác Mộc bất đắc dĩ nói: "Mẹ, con không sao, con thật sự không nhớ chuyện phát sinh trong mấy tháng này."
Cậu lấy cớ mất trí nhớ khi vừa mới tỉnh lại, nhưng cậu lại không hiểu nổi, hàng vạn hàng nhìn truyện xuyên không thì hàng trăm lý do mất trí nhớ, sao đến lượt cậu thì lại không thành công
Trên đời này có một loại khó chịu, gọi là mẹ bạn cảm thấy bạn khó chịu.
Giang Chi vẫn không tin cậu mất trí nhớ thật, nhưng nhìn trạng thái của Hác Mộc thật sự không có quá nhiều thương tâm, thế nên chần chừ hỏi: "Thế... Con có nhớ được người dấu hiệu con là ai không?"
"......"
Người dấu hiệu cậu?
Trong đầu Hác Mộc hiện ra một ít hình ảnh 18+, gương mặt hoàn mỹ giống như được chạm khắc tỉ mỉ hiện ra rõ ràng, cậu cảm giác máu mũi muốn chảy ra, giả bộ trầm ngâm, cau mày lắc đầu: "Không nhớ rõ."
"......" Giả vờ mà còn cố gắng như vậy,
Nhưng phải chịu nhìu tổn thương nhiều như thế nào mới muốn đem người quan trọng như thế quên đi?
Giang Chi thấy cậu không chịu nói, thở dài một hơi, nói: "Con không nói mẹ sẽ không miễn cưỡng, nhưng hiện tại con xảy ra chuyện, cha con nhất định sẽ điều tra."
Hác Mộc nghe thế vẻ mặt hơi thay đổi: "Cha con? Ổng đến sao?"
Trên mặt Giang Chi hiện lên một tai mất tự nhiên, "Đến rồi, trách mắng con một chút thì đi, còn nói nếu con lại diễn trò, sau này ông ấy cũng không quản con nữa."
Hác Mộc giễu cợt một tiếng, "Nói giống như trước đây ổng có quản con vậy."
Nghe cậu oán giận, trợ lý Tiểu La theo bản năng nhìn về Hách phu nhân, vốn cho rằng bà sẽ giúp khuyên vài câu, không ngờ bà hừ một tiếng: "Trừ bản thân mình ra, ông ấy có từng quản ai đâu?"
Nói xong liền cầm tay Hác Mộc: "Mộc Mộc con yêu tâm, cha con có mặc kệ con thì còn mẹ, con muốn làm gì thì làm cái đó, nếu có ai dám khi dễ con, con cứ nói cho mẹ, biết không hả?"
Nghe lời bà nói, trong lòng Hác Mộc ấm áp.
Giang Chi đến Hách Gia lúc cậu hai tuổi, bởi vì mẹ ruột cậu sinh cậu nên bệnh nặng qua đời, Hách Thiên luôn đối xử cậu rất lạnh nhạt, trước hai tuổi cậu chưa từng cảm nhận được tình thân, mãi đến khi Giang Chi mang theo một người anh trai lớn hơn cậu bốn tuổi đến, cậu mới có cảm giác gia đình.
Hác Mộc có chút cảm động, nắm lại tay Giang Chi, cười nói: "Mẹ, cảm ơn mẹ."
Giang Chi gật đầu, cũng nở nụ cười, âm thanh càng thêm ôn hòa: "Vậy con có thể nói cho mẹ biết hay không? Người dấu hiện con là ai?"
Hác Mộc: "......"
Nhìn nụ cười ấm áp trên mặt Giang Chi, Hác Mộc như nhìn thấy mặt mũi sắp bị đánh đến bầm dập của Lộ Chiên Hành.
Bây giờ cậu vẫn còn nhớ, lúc còn học cấp hai, có một thằng nhỏ lưu manh không có mắt chế nhạo cậu như con gái, sau đó bị Giang Chi biết được, cái thằng nhỏ lưu manh đó đi đến trường với cái mặt sưng vù suốt nửa tháng.
Mẹ già nhà cậu bao bọc con cái, ngay cả học sinh cấp hai cũng không buông tha.
Hơn nữa nhìn bộ dáng dẫn dắt của mẹ mình, sao mà như đã biết hết rồi thế?
Hác Mộc đột nhiên rất muốn thắp cho Lộ Chiên Hành cây nến.
Trong nguyên gốc thì Lộ Chiêu Hành không làm gì có lỗi với "Hác Mộc", nhưng quả thật làm cho "Hác Mộc" thương tâm.
Giống như hiện tại "Hác Mộc" sảy thai ở bệnh viện, Lộ Chiêu Hành ở đâu?
Hắn trên đường đi gặp ánh trăng sáng của mình.
Đúng vậy, tin Lộ Chiêu Hành rời khỏi hội nghị phim trên Weibo, căn bả không phải vì "Hác Mộc" bị tai nạn xe, mà là vì ánh trắng sáng.
Tác giả vì muốn làm ra bãi chiến trường*, một nhân vật bắt đầu được tạo ra chen vào giữa bọn họ, lại còn để "Hác Mộc" sảy thai cùng người bị viêm ruột thừa cấp tính ở cùng một bệnh viện.
*Bãi chiến trường: thật ra nguyên gốc là Tu La Tràng. Theo Baike Baidu nó là một từ ngữ từ Phật giáo, thường được dùng để mô tả chiến trường bi thảm. Trong anime, ám chỉ nhiều người thích một người và cạch tranh với nhau.
Trong nguyên tác, Lộ Chiên Hành không biết chuyện Hác Mộc bị tai nạn xen nên đi thăm ánh trăng sáng trước.
Còn vì sao mà đã lên hot search mà Lộ Chiêu Hành cũng không biết, đây là cái bãi chiến trường mà tác giả cần, logic gì cũng không cần hiểu đâu.
Mà sự kiện này cũng trực tiếp khiến cho "Hác Mộc" sau này làm trời làm đất.
Nghĩ đến cái bãi chiến trường mình sắp phải đối mặt, Hác Mộc cảm thấy đau đầu kinh khủng.
Thời điểm cậu còn đang phát sầu nghĩ cách đối phó với Giang Chi và làm sao tránh được cái chiến trường kia, Lộ Chiêu Hành đã đến bệnh viện Nhân An.
Lúc này ở đại sảnh khu nội trú trên lầu một, hai người từ cửa chính đại sảnh đi đến, vừa đi về phía trước, vừa tháo khẩu trang và mũ lưỡi trai xuống, lộ ra khuôn mặt tinh xảo như được điêu khắc, ngũ quan sâu xa, thần thái kiêu ngạo.
Trong đại sảnh có một y tá nhỏ trùng hợp đi ngang qua hắn, ngẩn đầu nhìn khuôn mặt của hắn, đồng tử tức khắc chấn động, do đạo đức nghề nghiệp, vội đưa tay che miệng, chỉ chừa lại đôi mắt tỏa sáng lấp la lấp lánh.
Lộ Chiêu Hành không để ý, hắn cầm mũ với khẩu trang trong tay, bước về phía thang máy.
Trợ lý chạy phía sau hắn, đúng lúc nhắn nhở: "Nghê tiểu thư ở khoa Ngoại tổng hợp trên tầng bảy, số phòng là......"
"Hác Mộc ở phòng nào?"
Trợ lý còn chưa dứt lời, đã bị âm thanh trầm thấp cắt ngang, sắc mặt khẽ thay đổi.
Tin tức Hác Mộc bị tai nạn xe rõ ràng anh ta đã áp xuống, làm sao Lộ Chiêu Hành có thể biết được?
Chẳng lẽ trên đường tới đây hắn xem Weibo?
Nhưng chẳng phải lúc trước không quan tâm đến chuyện của Hác Mộc sao? Sao lại vội vàng thế này?
Trợ lý nhất thời nghĩ không thông, trong lúc đang do dự, bỗng nhiên cảm thấy cảm giác áp bức tràn đầy, anh ta dùng sức ngẩng đầu, hướng về ánh mắt lạnh lùng của Lộ Chiêu Hành, Tin tức tố Alpha mạnh mẽ áp chế làm anh ta có chút khó thở, theo bảng năng lên tiếng: "Ở...... Ở lầu ba chuyên khoa AO, phòng VIP số 1."
Sắc mặt của Lộ Chiêu Hành không thay đổi, không chút dấu vết thu lại tin tức tố áp chế, xoay người đi vào trong thang máy không một bóng người, nhấn phím lên tầng 3
[...]
Tác giả có điều muốn nói:
Các thiên thần nhỏ đã phải đợi lâu rồi, hố mới được đào rồi nè ~
Vốn là đã viết từ lâu rồi, nhưng trong nhà xảy ra chút chuyện kéo dài thời gian, đến khi đào hố mới biết lâu rồi không viết sẽ không biết viết gì. Chương đầu đã được thay đổi và sửa lại, và nó ra đời vào ngày Cá tháng Tư! 囧rz