Đang giữa ban ngày ban mặt… Chu Đức bị Kỳ Trạch nhìn đến nổi hết da gà.
“Đồ thần kinh!” Chu Đức nuốt nước bọt chửi đổng một câu, cũng không thèm giải quyết nỗi buồn nữa mà vội vàng ngồi về bàn, tiếp tục xem phim mỹ nhân cung đấu.
Kỳ Trạch nhìn theo bóng dáng Chu Đức chạy trối chết rồi cụp mắt xuống, vẻ kinh ngạc trong ánh mắt vẫn chưa kịp tiêu tán. Chỉ mới giây trước cậu đột nhiên trông thấy một tầng sương xám bao phủ trên đỉnh đầu Chu Đức, chắc chắn không phải là hoa mắt.
Kỳ Trạch mím môi cố gắng bình tĩnh lại. Chẳng lẽ đó chính là “vận khí” mà quyển sách chép tay kia đã viết sao?
Chỉ là cậu vẫn chưa hiểu, trước đây vì sao mình lại không nhìn thấy thứ này?
Kỳ Trạch không ở lại lâu trong ký túc xá, tối hôm qua vận động cả đêm đã sớm kiến bò bụng. Cậu thu dọn sơ sài thêm một chút rồi cầm ví tiền điện thoại rời khỏi phòng, trước khi đi còn liếc nhìn Chu Đức một cái. Tầng sương xám kia chưa biến mất, chẳng rõ có phải cậu gặp ảo giác không mà còn thấy nó có vẻ dày đặc hơn vừa nãy thêm một ít.
Cậu không biết tại sao lại có sự chuyển biến này, nhưng cũng không định thông báo cho cậu ta.
Chu Đức bị cái liếc mắt của Kỳ Trạch làm dựng hết cả lông tơ. Lúc cánh cửa phòng đóng lại, bộ phim vừa vặn cũng chạy tới cảnh Quý phi nương nương bị hàm oan khóc lóc rất thê thảm, đoạn phim này còn không được ghép nhạc nền nên toàn bộ ký túc xá chỉ còn tiếng phụ nữ khóc than ai oán. Chu Đức làm gì còn tâm tình ngắm người đẹp nữa, chỉ cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.
Chờ cho Kỳ Trạch đi xa, cậu ta khép laptop lại rồi nhảy cửa sổ ra khỏi phòng.
Có thể vì quá luống cuống không để ý ngoài hành lang đang có người, cậu ta vừa nhảy khỏi cửa đã bị đυ.ng mạnh, một chân còn giẫm thẳng vào giày của người nọ. Chuyện càng xui xẻo hơn, đối phương lại là tên trùm du côn khét tiếng nhất trường bọn họ.
Gã trùm trường xách cổ áo Chu Đức lên như xách một con gà, “Ồ, anh bạn, đi đâu mà vội thế?”
Chu Đức nhìn khuôn mặt vừa đẹp trai vừa bặm trợn của trùm trường mà toàn thân run lên, nướ© ŧıểυ vừa nãy chưa kịp xả suýt nữa đã xả luôn lên người đàn anh.
Đậu má! Sao lại xui xẻo thế này?!
Kỳ Trạch ra khỏi trường học, ghé vào một tiệm bán hoành thánh trong phố ăn vặt ăn một phần hoành thánh hải sản lấp bụng trước, sau đó mới cất bước đi đến trạm xe bus.
Chờ chưa được bao lâu thì xe bus cũng tới.
Cậu dự định ghé sang chỗ làm thêm xem sao. Lúc này đã quá giờ vào làm từ lâu, vừa dậy cậu đã lập tức nhắn tin lẫn gọi điện thoại nhưng không thấy cửa hàng trưởng hồi âm, mà trước đó đối phương cũng không hề gọi điện hay gửi tin thúc giục.
Đây hiển nhiên không phải là một tín hiệu tốt.
Chỗ Kỳ Trạch làm thêm là một tiệm bánh ngọt nằm ở vị trí đắc địa giữa đại học X và Học viên âm nhạc, hương vị bánh ở đây độc đáo nên làm ăn buôn bán rất phát đạt.
Lúc Kỳ Trạch bước vào, cửa tiệm lại không đông khách như mọi ngày, cậu cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng là thời điểm ngẫu nhiên ít người mà thôi.
Cửa hàng trưởng không có mặt trong tiệm mà chỉ thấy mỗi người chồng. Kỳ Trạch tìm ông ta nói một tiếng xin lỗi, giải thích do hôm nay mình không khỏe lắm nên mới đến làm muộn.
Chồng của cửa hàng trưởng là một người đàn ông trung niên bụng bia, đường chân tóc đã lùi ra sau kha khá, da dẻ cũng không căng bóng nên trông hơi dung tục. Ông ta nhíu mày nhìn Kỳ Trạch: “Sinh viên các cậu chỉ có hai ngày cuối tuần là rảnh rỗi nhất, mấy ngày này cửa hàng chúng ta cũng buôn bán bận rộn nhất, cậu còn đến trễ nửa ngày chẳng phải là chúng tôi mất một phần tư số tiền thuê cậu rồi sao.”
“Với lại,” Ông ta đánh giá từ đầu đến chân Kỳ Trạch một lần, ăn nói không hề khách khí, “Cửa hàng kinh doanh thực phẩm, cậu nhìn xem bộ dạng mình đi, chỉ đứng đó thôi cũng đủ làm khách hàng hết muốn ăn rồi!”
Đến trễ không báo trước đúng là lỗi của cậu, nhưng những lời vừa rồi thì đã bắt đầu có phần quá đáng.
Kỳ Trạch ngẩng đầu muốn hỏi một câu “Tôi thì thế nào” đã bị hình ảnh phản chiếu trên mặt quầy kim loại đập vào mắt.
… Khoan đã! Đứa nào mà xấu đau xấu đớn thế này?
Thừa dịp Kỳ Trạch còn bận ngẩn người, đối phương tiếp tục nói thẳng: “Thôi thế này đi, tuần sau cậu không cần đi làm nữa. Phần tiền lương chưa nhận ngay bây giờ tôi thanh toán hết cho cậu luôn.”
Kỳ Trạch nhíu mày không nói thêm gì nữa, im lặng cầm tiền lương rời đi.
Thế mà lại bị tên Chu Đức miệng quạ đen kia trù ẻo trúng rồi.
Cậu đi thẳng không quay đầu nhìn, cho nên đương nhiên cũng không phát hiện ra phần sương mù bao quanh người đàn ông trung niên kia đã từ màu trắng chuyển thành xám ngắt.
Sau khi cậu đi khuất, một thiếu niên từ bên trong cửa hàng bước ra nhìn theo bóng dáng Kỳ Trạch, sau đó rút di động bấm số. Điện thoại vừa nối, cậu ta lập tức hưng phấn nói: “Chị, em kêu người đuổi việc con quỷ ủ rũ kia rồi! Cái bộ dạng thất hồn lạc phách hoài nghi nhân sinh của nó trông buồn cười khϊếp!”
Lời tác giả:
Kỳ Trạch: Ngài thích nhất chỗ nào trên người em?
Ánh mắt bệ hạ theo thói quen nhắm vào ngay mông: (dịu giọng) Chỗ nào trên người cục cưng ta cũng thích!