Chương 37: Nấu cơm (1)

Hạ Viễn Quân giận đùng đùng!

Hắn chỉ xuống trễ có mấy phút, thế mà chưa gì đã có người dám dòm ngó Kỳ Trạch!

Thật ra Hạ Viễn Quân dậy từ sớm, thậm chí còn sớm hơn Kỳ Trạch một tí xíu. Nhưng hai người vừa quen biết chưa lâu mà hắn đã làm ra chuyện khó nói như vậy với người ta trong mơ, thế nên dù xung động nguội xuống rồi, Hạ đại thiếu gia vẫn cảm thấy quá xấu hổ. Hắn không thể đối diện với Kỳ Trạch mà thản nhiên làm bộ như không có chuyện gì được.

Thế là hắn quyết định chờ Kỳ Trạch ra khỏi phòng ngủ mới lồm cồm bò dậy.

Kết quả, hắn mà xuống chậm mấy phút nữa thôi thì có khi Kỳ Trạch đã bị cô ả người đầy yêu khí kia bắt cóc mất rồi!

Kỳ Trạch liếc nhìn bộ dạng Hạ Viễn Quân có vẻ như rất bực dọc, thầm nghĩ có lẽ đối phương cho là mình nói không giữ lời, chuẩn bị bỏ hắn để đáp ứng lời đề nghị của chị đẹp, cậu vội nói: “Đúng thế, hôm qua tụi tôi có hẹn trước rồi.”

Hồ Lý nghi hoặc nhìn Kỳ Trạch, cậu bèn gật đầu nở nụ cười tạ lỗi.

La Tiểu Lê vừa ăn vừa trố mắt nhìn Hạ Viễn Quân rồi lại nhìn sang Kỳ Trạch, đóng rất chuẩn vai quần chúng nhiệt tình hóng drama.

Bạch Linh Tiên không nói gì, chỉ tập trung ăn bữa sáng của mình. Cô liếc nhìn màn hình di động một cái, sau đó nghiêm mặt cầm phần bánh chưa ăn xong, tay kia nhấc túi đứng lên: “Tôi có chút việc phải đi trước đây.”

“Ừm.”

“Chú ý an toàn.”

“Bái bai.”

Bạch Linh Tiên đi thẳng ra cửa mà không vòng sang chỗ chậu hoa xem hôm qua mình có thu hoạch được gì không. Cameraman vội vàng đuổi theo bước chân cô, hôm nay là ngày cả bọn sẽ công khai nghề nghiệp và tuổi tác, cho nên tổ chương trình cần đi theo quay thêm một ít tư liệu bên ngoài.

Thời điểm cô mở cửa xe chuẩn bị ngồi vào, cameraman đứng bên cạnh nhắc nhở về chậu hoa vẫn chưa được kiểm tra. Bạch Linh Tiên vừa lên xe vừa bình tĩnh đáp: “Tối hôm qua tôi bấm đốt tính thử rồi, không cần lãng phí thời gian. Chuyện bên kia gấp hơn một chút.”

Cameraman nghĩ đến tính chất công việc của khách mời nên không dùng dằng lâu thêm, cũng vội vàng ngồi vào ghế phụ lái rồi điều chỉnh ống kính máy quay mini bằng tốc độ nhanh nhất.

Bạch Linh Tiên khóa cửa xe, sau đó tiếng động cơ ô tô đi xa dần.

Kỳ Trạch đã ăn xong bữa sáng, dự định chờ Hạ Viễn Quân ăn xong sẽ ngồi xe hắn cùng đi như tối hôm qua đã hứa. Thế nhưng người kia lại không có ý định ở lâu tạo cơ hội cho người ngoài lợi dụng, liền nói thẳng mình không ăn sáng.

Các cô gái không ai liên tưởng gì đến Kỳ Trạch, chính cậu cũng cho đó là chuyện bình thường. Có lẽ hôm nay Hạ Viễn Quân không muốn ăn sáng nên nhập nhằng lấy cớ vậy thôi.

Trước khi ra ngoài, Hạ Viễn Quân còn ôm theo cả chậu hoa của hắn cùng lên xe. Kỳ Trạch theo sau thoáng thấy sắc mặt hắn không được tốt lắm, liền phỏng đoán có khi hắn không vui vì không nhận được mảnh cỏ bốn lá nào.

Kỳ Trạch nghĩ đến bốn tấm cỏ bốn lá nhét trong túi mình mà chột dạ, rõ ràng cậu là người không muốn yêu đương hẹn hò nhất trong cả bọn, chỉ một lòng muốn kiếm tiền thôi, đừng cho cậu nhiều đất diễn như thế nữa mà!

Đương nhiên, những thứ đó không thể chứng minh cả bốn cô gái trong nhà đều yêu thích cậu mà chỉ đơn giản thấy thiện cảm vì cậu ôn hòa dễ tính thôi, Kỳ Trạch cũng sẽ không vì thế mà tưởng bở hay kiêu ngạo.

Hạ Viễn Quân lái một chiếc xe tương đối phổ thông, dù sao hắn cũng là nghệ sĩ nên ra ngoài khá bất tiện. Kỳ Trạch suy xét một phen rồi nhờ hắn thả cậu ở địa điểm vắng người cách công ty Thượng thị khoảng vài trạm xe.

Hạ Viễn Quân cau mày mím môi, không có vẻ gì là hào hứng, “Hôm nay tôi không có công việc gì cả.”

“À…” Kỳ Trạch không hiểu hắn có ý gì, nghệ sĩ bình thường không có việc làm đúng là khá sầu não, nhưng Hạ Viễn Quân vừa không thiếu tiền vừa không thiếu nhiệt, hắn có gì mà phải mất hứng?

Hạ Viễn Quân tiếp tục nhắc nhở: “Tôi rảnh lắm.”

Kỳ Trạch ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tốt quá, có thêm thời gian nghỉ ngơi rồi?”

Hạ Viễn Quân thừa dịp dừng đèn đỏ mà liếc Kỳ Trạch thêm một cái, khóe môi xụ xuống trông càng mất hứng hơn. Ngày nào hắn cũng rảnh rỗi nên chắc chắn không cần Kỳ Trạch tiết kiệm thời gian hộ mình, hoàn toàn có thể đưa cậu về thẳng trường chứ không cần dừng giữa đường như thế này.

Vậy mà Kỳ Trạch nghe không hiểu.

Hoặc cậu vẫn hiểu, nhưng vì quan hệ không thân cho nên không muốn làm phiền hắn.

Cảm giác xa lạ không thân không quen này làm Hạ Viễn Quân rất không thoải mái, trực giác hắn mách bảo rằng giữa hai người họ không nên xa cách khách khí như thế, nhưng lí trí hắn lại biết rõ phản ứng của Kỳ Trạch mới là bình thường.

Quá kỳ lạ.

Cơn phiền muộn nghẹn cứng trong lòng khiến Hạ Viễn Quân không thể tươi cười suốt cả chặng đường. Nét mặt hắn vốn đã hung hãn đầy tính xâm lược, bây giờ lại càng không dễ tiếp cận hơn.