“Thành Càn, ngươi lên đây, ngồi vào vị trí của trẫm đi.” Hạ Viễn Quân vẫy vẫy tay về phía cháu trai mình, toàn điện im lặng trong một giây rồi phủ phục quỳ xuống đầy đất.
Hạ Viễn Quân mặc kệ tất cả, hắn hao phí chút kiên nhẫn không nhiều lắm của mình mà lặp lại lần nữa.
Vị hoàng chất tử kia cẩn thận ngẩng đầu do dự một lát, thấy hắn không có vẻ gì là nói đùa mới chậm rãi đứng dậy, bước lên từng bậc thang tượng trưng cho thiên địa rồi quỳ gối cách Hạ Viễn Quân khoảng ba bước, không dám tiến lại gần hơn.
Hạ Viễn Quân lấy quốc ấn từ trong tay áo đặt xuống vương điện, đoạn đứng dậy nhẹ nhàng đi ngang qua người cháu trai, vỗ vỗ vai cậu ta nói như thở dài: “Ta đi đây.”
Là ta, không phải trẫm.
Thành Càn ngẩng phắt đầu lên, nhưng không dám nhìn kỹ quốc ấn tượng trưng cho quyền lực tối cao và vương vị trên kia, tim cậu ta đập thình thịch, nhìn theo bóng lưng Hạ Viễn Quân vội vàng hỏi: “Hoàng thúc, người muốn đi đâu?”
Hạ Viễn Quân không quay đầu lại, hắn rảo bước rất nhanh như đang có việc vội, “Ta phải đi bắt con hồ ly nhỏ kia trở về!”
Giọng hắn vừa tan đi, người cũng không còn bóng dáng.
Bá quan văn võ ngơ ngác nhìn nhau.
Hồ ly? Quân Đế độc sủng Quý phi, lại rất thích khoe khoang, cho nên tất cả đại thần đứng trong điện đều biết “hồ ly” là đang ám chỉ ai, chính là vị cựu Quý phi kiêm con trai tội thần đã mất tích, Kỳ Trạch.
Mọi người đứng trong đại điện giờ phút này đều không hẹn mà cùng cảm thán trong lòng: Tình yêu đúng là khiến người ta thay đổi / điên rồ / cuồng si… Bệ hạ cũng quá đáng thương! Ôi chao!
.
Rốt cuộc bệ hạ có đáng thương thật hay không, Kỳ Trạch không biết, lúc này cậu chỉ cảm thấy đàn anh ngồi bên cạnh mình mới là người khá đáng thương.
“Cậu cậu cậu…” Sắc mặt Thượng Cảnh An cực kỳ khó coi, lúc này đã không còn hơi sức đâu lo lắng đến Kỳ Trạch. Hắn ta vặn khóa muốn mở cửa xe, nhưng cánh cửa dường như đã bị chặn cứng từ bên ngoài không thể mở được, thậm chí cửa sổ xe cũng vậy.
Người ngồi sau lẳng lặng nhìn mà không vội lên tiếng, chờ thưởng thức đủ dáng vẻ sắp tiểu ra quần của đối phương rồi mới chậm rãi nói: “Đàn anh, thế nào, có nhớ người ta không~ Người ta nhớ anh lắm đó~”
Cậu ta vừa nói vừa liếc nhìn hình tam giác màu vàng trong túi áo sơ mi Thượng Cảnh An, lờ mờ hiểu rõ lý do khiến hắn ta đột nhiên nhìn thấy mình.
Nghe thấy đối phương dùng ngữ khí nói chuyện nũng nịu lúc sinh thời, Thượng Cảnh An càng bị dọa khủng khϊếp hơn. Hắn ta thở hồng hộc, toàn bộ vùng lưng dán chặt lên cửa xe, tóc mái trên trán cũng bị mồ hôi làm ướt nhẹp, mặt mày hoảng sợ nhìn người ngồi trong xe đáng lẽ không còn tồn tại trên đời. Hai tròng mắt bị trợn quá to khiến Kỳ Trạch lo lắng có khi nó sắp lọt luôn ra ngoài.
Thật ra Kỳ Trạch không mấy sợ hãi sự xuất hiện đột ngột của “người” kia, thứ nhất là biết rõ sinh thời bọn họ từng là người, gần đây thỉnh thoảng cậu vẫn nhìn thấy vài ba kẻ đồng dạng; thứ hai, cậu từng được Hạ Viễn Quân đút cho một viên thuốc nghe nói là bách tà bất xâm —— Không sai, bệ hạ nhà bọn họ còn biết thuật luyện đan, hàng thật giá thật luôn đấy.
“Chậc.”
Còn chưa kịp làm gì mà Thượng Cảnh An đã bị dọa đến sắp ngốc. Người nọ cảm thấy hắn ta trông khá cay mắt nên tạm thời không muốn quan tâm nữa mà nhìn về phía Kỳ Trạch, “Tôi tên Tiểu Văn, cậu là người đầu tiên không bị Thượng Cảnh An mê hoặc trên chiếc xe này đấy. Đừng nói cậu là đạo sĩ đấy nhé?” Đương nhiên cậu ta đang nhắc đến hành động nhét bùa vừa rồi của Kỳ Trạch.
Kỳ Trạch lắc đầu, vừa định đáp lời thì Tiểu Văn đã nói tiếp: “Mấy năm nay, mỗi lần nhìn thấy Thượng Cảnh An tìm được mục tiêu mới tôi đều muốn nhắc nhở bọn họ mấy câu, đáng tiếc…”
Thượng Cảnh An ngồi một bên, dù không muốn nghe cũng bị bắt nghe vào tai, đột nhiên hắn ta nhớ những lúc hoan hảo cùng nam thanh nữ tú trong xe thỉnh thoảng lại xuất hiện vài tiểu tiết ngoài ý muốn. Khi ấy không cảm thấy gì, bây giờ nghĩ lại trong đầu lập tức bổ sung thêm hình ảnh một cái bóng trắng bệch, khuôn mặt tái nhợt, hai mắt nhìn chằm chằm không chớp vào Thượng Cảnh An đang bận rộn cày cấy trên người kẻ khác, miệng nở nụ cười quỷ quái âm trầm lộ ra hàm răng dính máu…
Hức!
Thượng Cảnh An bị chính trí tưởng tượng của mình dọa đến cứng người, sau đó ngã phịch xuống tay lái ngất xỉu.
“…”
Tiểu Văn trợn trắng mắt, rất là hạn hán lời: “Trước đây sao tôi lại thích cái thứ nhát chết thế này nhỉ?”
Kỳ Trạch cũng cảm thấy không biết nói gì, Tiểu Văn này có vẻ không phải do Thượng Cảnh An gϊếŧ, hơn nữa mặt cậu ta cũng chỉ trắng hơn bình thường một chút chứ không đến mức máu me kinh khủng gì, thế mà nói xỉu là xỉu ngay được?
Mới mấy phút trước người này còn mang dáng vẻ thâm tình thổ lộ như đắc thắng đến nơi, hiện giờ trông lại buồn cười đến không tả nổi.