Cô bất giác cúi xuống nhìn về hướng Bạch Khải Minh trong xe, một cô gái có khuôn mặt tươi tắn và nụ cười rạng rỡ cũng đang ló đầu ra nhìn cô.
Có thể ngồi chung xe với Bạch Khải Minh, ngồi gần như vậy, dáng vẻ còn đẹp như vậy, là nữ chính không thể sai được.
"Mình có thể gọi cậu là Thiến Thiến chứ? Mình là hàng xóm cạnh nhà cậu, và tên mình là Lâm Niệm Niệm."
Quả nhiên! Dư Thiến vui vẻ chào hỏi với Lâm Niệm Niệm.
"Khải Minh, xuống đây thôi." Lâm Niệm Niệm kéo tay áo Bạch Khải Mình lắc nhẹ.
Lâm Niệm Niệm rất vui vì sự xuất hiện của Dư Thiến, vì từ nhỏ tới lớn xung quanh nhà cô đều là con trai, chỉ có mình cô ấy là con gái, và bây giờ cô ấy cuối cùng cũng có bạn cùng giới rồi.
"Nhưng mà.." Bạch Khải Minh khẽ cau mày, mặt trời bên ngoài quá lớn mà Lâm Niệm Niệm thì luôn sợ nắng, anh cho rằng đề nghị vừa rồi của Dư Thiến là rất tốt.
"Không, không, Niệm Niệm, mình không vội. Mình ngồi trở lại đi ra cũng như vậy. Cậu không cần phải nhường mình."
Dư Thiến vội vàng từ chối. Cô không vội, nhưng sẽ mất nhiều thời gian để xuống đây và đi bộ về nhà.
Không đợi Lâm Niệm Niệm nói gì thêm nữa, Dư Thiến tự giác mở cửa ghế phụ phía trước rồi ngồi lên, thắt dây an toàn, bộ dạng đã sẵn sàng.
Lâm Niệm Niệm chớp mắt, nhìn Dư Thiến ở ghế trước, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Trên đường trở về, Lâm Niệm Niệm chủ động tìm đề tài để trò chuyện với Dư Thiến, Dư Thiến cũng có tâm muốn giữ mối quan hệ tốt với cô ấy, hai người trò chuyện càng ngày càng thoải mái. Bạch Khải Minh nhìn Lâm Niệm Niệm, người hoàn toàn phất lờ ảnh, trong lòng cảm thấy có chút ủ rũ.
Sau khi biết Dư Thiến định đến Đại học Bắc Kinh để tham quan, Lâm Niệm Niệm đã chỉ cho cô rất nhiều bán đồ ăn vặt và những món đặc sản trên con đường đó, Dư Thiến vội vàng ghi chép lại.
Khi đến nhà Bạch, Dư Thiến ngồi trên xe và nhìn Bạch Khải Minh bước xuống xe trước.
Lâm Niệm Niệm liếc nhìn Bạch Khải Minh một cái, và sau đó nhìn sang Dư Thiến không do dự, "Thiến Thiến, hay là mình làm hướng dẫn viên cho bạn nhé."
Cô ấy cho rằng trò chuyện với Dư Thiến khá thú vị và cô ấy cũng rất muốn đi mua sắm với Thiến Thiến, chắc hẳn sẽ rất vui.
Bên ngoài xe, Bạch Khải Minh đang đợi Lâm Niệm Niệm xuống xe, sắc mặt tối sầm lại, mở cửa không nói gì, kéo Lâm Niệm Niệm ra khỏi xe mà không cho cô có cơ hội nói chuyện.
Dư Thiến nhìn Lâm Niệm Niệm sắc mặt đang đỏ bừng vì tức giận, vẫy tay với cô ấy, và bảo tài xế lái xe đi mà không do dự.
* * *
Dư Thiến xin số điện thoại của tài xế và nhờ chú ấy đến đón cô lúc 6 giờ, sau đó cô một mình đi lang thang khắp trường Đại học Bắc Kinh. Thật ra, cô cũng có chút quen biết về Kinh Đại, bởi vì kiếp trước, Vương Gia Gia đã thi vào được Kinh Đại, và cô ấy chỉ thi mỗi một trường đại học này.
Cô, Tề Ngọc và Phương Diễm cũng thỉnh thoảng đến đây để tìm Vương Gia Gia. Chính vì bốn người không học cùng trường, nên Vương Gia Gia sau này đã gặp phải tên tra nam cặn bã bắt cá nhiều tay.
Kiếp này, cô muốn xem nếu cô cản trở Vương Gia Gia ngay từ đầu thì tra nam đó còn có thể câu dẫn Vương Gia Gia được hay không, nghĩ đến chuyện này, Vu Qian tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Cô đã chụp rất nhiều ảnh cho Vương Gia Gia, cho đến khi Vương Gia Gia hài lòng, cô bước ra khỏi Đại học Bắc Kinh và bắt đầu tìm kiếm những món đặc sắc mà Lâm Niệm Niệm giới thiệu cho cô.
Cuối cùng, Dư Thiến hoàn toàn không thể đi được, cô tìm một trạm chuyển phát nhanh gần đó, trực tiếp gửi bưu phẩm vừa mua cho Tề Ngọc bọn họ, sau đó gọi cho tài xế kêu chú ấy đến đón cô.
* * *
Ngày hôm sau, Dư Thiến không định ra ngoài nữa, và trạch ở nhà cả ngày.
Vốn dĩ với khả năng của nhà Bạch, nếu muốn chuyển trường thì ngày đầu tiên là cô có thể đi học, nhưng mẹ cô nói rằng muốn cô làm quen rồi mới đi học.
Về quyết định của mẹ, Dư Thiến chỉ muốn nói rằng bà thực sự là người mẹ thân yêu của mình.
Mặc dù cô không ghét việc học, nhưng việc có thể đến trường trễ chút vẫn là một điều rất sung sướиɠ.
Dư Thiến bắt đầu một ngày sống như cá mặn mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, trò chuyện cùng những người bạn của mình. Thỉnh thoảng cô xem xem phim, xem mệt rồi còn có thể đọc một cuốn tiểu thuyết.
Mắt mệt mỏi thì đi chơi một lúc với Bạch Bạch, đến giờ rồi thì dì giúp việc sẽ gọi cô xuống ăn tối. Những ngày đơn giản như vậy thật là tuyệt vời.
Dư Thiến xem phim cho đến chín giờ tối, cô lau đi những giọt nước mắt vì cười. Đưa tay sờ vào bụng, và có cảm giác bùi bùi trong miệng.
Cô nhếch môi, nhớ tới chiếc bánh sữa chua cô mua ở tiệm bánh do Lâm Niệm Niệm giới thiệu ngày hôm qua vẫn còn trong tủ lạnh. Cô lập tức đứng dậy, chạy lạch đạch vào bếp.
Lấy chiếc bánh ra khỏi tủ lạnh, Dư Thiến bất giác nuốt nước miếng, dùng nĩa gắp một chút rồi đưa vào miệng, ngay lập tức bị hương vị làm cho choáng ngợp. Với một cái nĩa trong miệng, cô định ngồi trên ghế sô pha, vừa ăn bánh vừa xem tiếp bộ phim. Đột nhiên mũi hơi ngứa.
"Hắc xì!" Dư Thiến hắt hơi lớn, tay cô cũng rung lên, và chiếc bánh rơi xuống đất trong tích tắc.
Dư Thiến nhìn chiếc bánh nằm lặng lẽ trên mặt đất, trên tay cầm cái đĩa bánh, vẻ mặt chật vật.
Bánh rơi trên sàn đã bẩn rồi, hay là mai mua cái khác đi.
Nhưng hiện tại cô ấy rất muốn ăn bánh, nhất là khi miếng bánh này đã được bảo quản lạnh là thời điểm thích hợp nhất, cũng có thể ngày mai cô ấy sẽ không muốn ăn bánh nữa.
Đang lúc loay hoay, Bạch Bạch như ngửi thấy mùi gì, vội vàng chạy tới, mục tiêu chính là chiếc bánh dưới đất.
"Bạch Bạch!" Dư Thiến vội vàng bóp miệng nó lại không cho nó ăn.
Dư Thiến nhìn xung quanh. Nếu giờ cô đứng dậy đi lấy cái dĩa, chiếc bánh này nhất định sẽ bị Bạch Bạch ăn mất.
Các dì giúp việc ở nhà đều về nghỉ ngơi hết rồi, giờ phòng khách trống trơn, cô nhìn cái bánh trên sàn rồi lẩm bẩm: "Lớp trên còn sạch còn có thể ăn được".
Cô chỉ ăn một chút phần không bị bẩn trên đó, chắc là cô sẽ không bị rượt.
Dư Thiến tự thuyết phục bản thân, và sau đó một tay chặn Bạch Bạch và tay kia cầm một chiếc nĩa, cô cẩn thận gắp một chút chiếc bánh ở phía mặt trên đó và ăn nó.
Chiếc bánh được nhét vào miệng, Dư Thiến nhanh chóng nuốt gọn nó, nó thực sự rất ngon! Bánh hơi chua chua, kem ngọt dịu, mềm mịn vị hơi giống bánh phomai chứ không béo ngậy như bánh phomai, thêm vào tủ lạnh thì dư vị vô tận.
Dư Thiến đang ăn uống vui vẻ, hoàn toàn không nghe thấy tiếng mở cửa trên lầu hai.
"Không phải chứ A Minh, có phải gia đình cậu sắp phá sản không? Em kế của cậu đã sa sút đến mức giành giật thức ăn với con chó luôn cơ à."
Một giọng nói vui tươi phát ra từ trên lầu.
Dư Thiến ngơ ngác ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Bạch Khải Minh và một cậu con trai có vẻ kiêu căng, ngạo mạn đang đứng ở đầu cầu thang nhìn cô.
Cô nhìn lại tư thế của mình, quả thực có chút như giành ăn với Bạch Bạch..
Sắc mặt Bạch Khải Minh cũng có chút không tốt, lạnh giọng nói: "Vấy bẩn thì vứt đi, để người hầu mua lại cho em cái khác."
Nhặt những thứ dưới đất để ăn, nó trông không ra gì.
"Tối rồi, tiệm bánh đã sớm đóng cửa rồi."
"Vậy thì ngày mai đi mua."
"Không sao đâu, anh Minh, em chỉ là có chút thèm mà thôi."
Dư Thiến da đầu có chút tê dại, nhìn cảnh này xấu hổ làm sao, hành động của cô thật sự rất khó coi, lúc này sắc mặt thật không tế nhị, nhưng chuyện đã đến bước này rồi, cũng đã mất mặt rồi, cô chỉ có thể giả bộ bình tĩnh, chỉ cần cô không ngại, người ngại sẽ là hai người đứng đối diện.
Bạch Khải Minh mặt đen xì bước xuống lầu, ngồi trên sô pha mà không nói lời nào.
Giang Chính ngồi xổm đối diện Dư Thiến với một nụ cười không mấy tốt lành, thích thú chờ đợi xem màn biểu diễn ăn uống của cô.
Dư Thiến liếc nhìn anh ta và tự động gắn vào người anh ta cái mác nam phụ.
Nam phụ, là anh em tốt lớn lên mặc cùng một chiếc quần của nam chính, trong sách còn là người thúc đẩy tình cảm nam nữ chính. Khác với nam chính si tình, anh ta là một hoa hoa công tử, cho đến năm 30 tuổi, nam chính đã có cả con trai và con gái mà anh ta vẫn còn độc thân.
Người này cũng là người gây khó chịu nhất cho "Dư Thiến" trong sách, với cái miệng đặc biệt độc! Nếu anh ta cãi nhau với mẹ cô, mẹ cô cũng chưa chắc thắng nổi.
Dư Thiến vốn nghĩ rằng hai người sẽ tự động rời đi để tránh bối rối, thế thì cô có thể đứng dậy và ném bánh, nhưng không ngờ Bạch Khải Minh vẫn ngồi trên ghế sofa và không nói bất cứ điều gì, nam phụ vẫn ngồi xổm trước mặt cô, và Dư Thiến đành phải căng da đầu tiếp tục múc 1 miếng bánh sạch phía trên và hỏi "Anh muốn ăn không?".
"Nhìn em ăn ngon như thế, anh nào nỡ lòng ăn bớt một miếng của em." Giang Chính nhướng mày từ chối.
"Vậy làm phiền anh chặn Bạch Bạch lại dùm tôi cái." Dư Thiến đẩy Bạch Bạch về phía anh ta. Giang Chính đầy hứng thú vươn bàn tay nhéo nhéo cái gáy trắng nõn của chú cho, và giữ không cho nó nhúc nhích.
Nhìn khuôn miệng của Vu Qian mấp máy như chuột hamster, Giang Chính đột nhiên nở một nụ cười ác ý, "Cũng may là bánh của em màu trắng, nếu không chắc anh sẽ tưởng nhằm là em đang ngoạm cứt với một con chó."
Dư Thiến: .
"Nhưng.. em có chắc sàn này sạch sẽ không? Nếu con chó này đi tiểu qua ở đây thì sao."
"Ngoài ra, chắc hẳn cây lau nhà dùng để lau sàn nhà đã được lau trong phòng tắm.."
Dư Thiến: Oẹ~
Có mấy chuyện không thể nghĩ tới được, hệ nghĩ tới là sẽ cảm giác chiếc bánh mang lại một hương vị nào đó.