Nhà hàng mà Lâm Niệm Niệm đặt cách trường học không xa, Giang Chính và Dư Thiến không chọn lái xe mà đi bộ tới đó, hai người đến nhà hàng, đi thẳng vào một phòng riêng trên lầu hai.
"Thiến Thiến, lại đây ngồi đi." Lâm Niệm Niệm vui vẻ vươn tay ra hiệu cho Dư Thiến ngồi bên cạnh cô, sau đó nói với Bạch Khải Minh, người đã ngồi bên cạnh mình, "Khải Minh, anh qua ngồi với a Chính đi, em muốn ăn bánh với Thiến Thiến."
Nói xong, cô chỉ vào chiếc bánh việt quất sáu tấc trên bàn mà cô đã thèm muốn từ lâu.
Bạch Khải Minh ngẩng đầu lên, liếc nhìn Dư Thiến và Giang Chính, và có vẻ hơi bất cần: "Anh nghĩ rằng Thiến Thiến không muốn ngồi cùng với em."
Dư Thiến: "..."
Em không có, anh đừng có nói bậy.
Không đợi Dư Thiến phản bác, Giang Chính đã nhẹ nhàng đưa cô đến chỗ ngồi đối diện với Lâm Niệm Niệm, "Hai người ngồi đối diện cũng có thể ăn chung mà, đúng không, Tiểu Ngư Nhi." Nói xong, Giang Chính như vô tình đưa ngón tay quét qua lòng bàn tay của Dư Thiến.
Dư Thiến có chút mệt mỏi nhìn hai người đàn ông này đang bày mưu tính kế, nhưng cô không thể nói gì với Lâm Niệm Niệm, một người không hề hay biết gì, cô chỉ có thể khó khăn gật đầu.
Thấy mọi người đã sắp xếp như vậy, Lâm Niệm Niệm không nài nỉ nữa, cô lấy một cái đĩa và một cái nĩa đưa cho Dư Thiến và chia sẻ chiếc bánh với cô ấy.
Bạch Khải Minh gọi người phục vụ tới và ra hiệu họ có thể bắt đầu phục vụ, sau đó quay đầu nhìn Lâm Niệm Niệm, khẽ cau mày: "Ăn ít thôi, tí nữa là ăn cơm rồi."
Về vấn đề chỉ ăn đồ ngọt không ăn cơm của Lâm Niệm Niệm, Bạch Khải Minh rất đau đầu, nhưng anh lại không nỡ đối xử nghiêm khắc với cô.
Lâm Niệm Niệm gật đầu lia lịa, vẫn vui vẻ ăn bánh, không để ý đến lời nói của Bạch Khải Minh.
Giang Chính nghiêng đầu nhìn Dư Thiến ăn bánh trong sự thích thú, nhìn chiếc bánh từng chút một biến mất trong miệng Dư Thiến, ánh mắt bất giác nóng lên.
Cổ họng anh khẽ nhúc nhích, anh đến gần Dư Thiến và nói: "Tiểu Ngư Nhi, anh cũng muốn nếm thử."
Giang Chính nghiêng người rất gần, trong khi anh đang nói chuyện, hơi thở của anh phả vào cổ Dư Thiến, và cơ thể Dư Thiến đột nhiên đông cứng lại.
Cô vội vàng ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lâm Niệm Niệm đang ở đối diện, Lâm Niệm Niệm vẫn đang đắm chìm trong chiếc bánh ngọt, Dư Thiến thở phào nhẹ nhõm, cũng may không có dạy hư con nít.
"Ở đó vẫn còn, anh có thể tự lấy." Dư Thiến nghiêng người, ánh mắt ra hiệu Giang Chính tự mình lấy đi.
Giang Chính nhìn cũng không thèm nhìn cái bánh ngọt trên bàn, ánh mắt mơ hồ quét qua môi Dư Thiến, nói: "Em dùng cái nĩa của em đút anh một ngụm là được rồi."
Giang Chính đã nhấn mạnh bốn chữ "cái nĩa của em". Bạch Khải Minh ngồi đối diện nghe được cuộc nói chuyện, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Giang Chính, hi vọng anh ta dừng lại một chút, nhưng đáng tiếc người ấy hoàn toàn không cảm nhận được.
Dư Thiến: "..."
Họ vẫn chưa xác nhận mối quan hệ mà, phải không?
Có thể hay không đừng có mập mờ như vậy ở nơi công cộng? Ánh mắt của Anh Minh ở phía đối diện sắp biến thành những con dao rồi!
Dư Thiến cảm thấy cuộc sống thật khó khăn, tay cầm nĩa khẽ run lên, thấy Giang Chính lại nghiêng người về phía mình, Dư Thiến nhanh chóng nhét miếng bánh lớn còn lại vào miệng cô.
Dư Thiến nghẹn một miếng bánh lớn và trợn mắt, khoé miệng còn xót lại bánh vụn và lớp kem không nhét vào miệng được.
Giang Chính bị sự cố này làm cho choáng váng, vội vàng rút khăn giấy giúp Dư Thiến lau miệng cho cô, một tay vỗ nhẹ vào lưng cô để giúp cô bình tĩnh lại. Lâm Niệm Niệm cũng bị sốc và vội vàng rót một cốc cho Dư Thiến.
Nhìn thấy Dư Thiến cuối cùng cũng nuốt xuống một cách khó khăn, Lâm Niệm Niệm nhìn Giang Chính trách móc và nói: "A Chính, tại sao anh vẫn như một đứa con nít đi giựt đồ ăn với con gái? Thật là ấu trĩ."
Giựt đồ ăn?
Nghe lời buộc tội của Lâm Niệm Niệm, Giang Chính liếc nhìn Bạch Khải Minh với vẻ thương cảm.
Giang Chính nhìn Lâm Niệm Niệm với một nụ cười vênh váo, "Anh không có giựt a, anh chỉ muốn Tiểu Ngư Nhi đút cho anh bằng nĩa của cô ấy.."
"Câm miệng!"
"Giang Chính, câm miệng cho em!"
Dư Thiến và Bạch Khải Minh đồng thời ngăn Giang Chính lại.
Dư Thiến nhìn vào đôi mắt vô tội của Lâm Niệm Niệm, cảm giác bị Giang Chính làm mất hết mặt, có thể không u uế cô gái ngây ngô không!
Mặc dù, tuổi thật của Lâm Niệm Niệm hơn Dư Thiến nửa tuổi và đã thành niên, nhưng cô ấy thực sự rất ngây thiw.
Từ ngây thơ này không phải là một thuật ngữ xúc phạm mà là miêu tả chân thực về Lâm Niệm Niệm. Cô lớn lên dưới sự bảo bọc của cha mẹ, anh trai, Bạch Khải Minh và Giang Chính từ khi còn nhỏ, hoàn cảnh trường thành của cô vô cùng đơn thuần, trước Dư Thiến, cô cũng không có người bạn giao tâm cùng giới nào.
Kể cả những cô gái khác sẽ có những cảm xúc như tình yêu thời thanh xuân, nỗi nhớ thương da diết, v. V. Mà cô ấy chưa bao giờ có và cũng không ai chia sẻ với cô ấy, vì vậy mặc dù cô ấy có chỉ số IQ cao, nhưng EQ của cô ấy lại trong sáng như một đứa trẻ.
Vì vậy, khi đối mặt với Lâm Niệm Niệm, Dư Thiến đã vô tình đưa cô vào vai em gái của mình. Ở trước mặt một người vị thành niên mà qua qua lại lại như vậy, Dư Thiến cảm thấy mình không thể chịu nổi sự kí©h thí©ɧ này.
Bạch Khải Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Chính, có vẻ như chỉ cần Giang Chính nói những lời vô nghĩa một lần nữa, anh ta sẽ đại nghĩa diệt anh em ngay lập tức.
Bị hai người bọn họ trừng mắt, Giang Chính bĩu môi bất mãn, trong lòng thầm mắng Bạch Khải Minh, anh ta đáng bị yêu đơn phương. Lâm Niệm Niệm đã thành niên, còn chưa tỏ tình, phải đợi cô ấytự mình thông não, cho dù là Bạch Khải Minh e rằng cũng độc thân đến chết.
Lâm Niệm Niệm có chút không rõ ràng về bầu không khí cô đọng giữa bọn họ, muốn mở lời, nhưng không biết phải nói gì.
May mắn thay, người phục vụ mang đồ ăn. Tới đã phá vỡ bầu không khí kỳ lạ.
"Thiến Thiến, món ăn Hoài Dương ở đây rất chính thông, mặc dù không cay nhưng nó ăn rất ngon. Cậu mau thử đi."
Dư Thiến mỉm cười đáp lại, sau đó nhanh chóng bỏ món ăn tương tự vào bát của Giang Chính, da cười thịt không cười nói: "Mau ăn đi."
Ăn đi, ăn đi, lúc ăn đừng có nói chuyện nữa.
Dư Thiến giờ thực sự sợ hãi. Không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ Giang Chính nói chuyện tao (nói chuyện cợt nhả, lẳиɠ ɭơ) !
Giang Chính không quan tâm đến thái độ của Dư Thiến, mà vui vẻ bắt đầu ăn các món trong bát.
Dư Thiến gắp một miếng bạch bào tôm bỏ vào miệng, cô lập tức kinh ngạc bởi hương thơm tươi mát của nó, cô nhanh chóng nuốt chửng con tôm, Dư Thiến nóng lòng muốn nếm thử các món ăn khác.
Giang Chính ăn xong đĩa trong bát, đang định mở miệng, nhưng Dư Thiến lập tức dùng đũa gắp vài món cho anh, cố gắng dùng món ăn để chặn họng anh lại.
Một bữa ăn, Giang Chính bị kìm lại đến mức không muốn nói chuyện nữa, Dư Thiến và Bạch Khải Minh rất hài lòng với kết quả này.
- -
Khi bước ra khỏi nhà hàng, Lâm Niệm Niệm nói rằng cô ấy phải về nhà một chuyến, và Bạch Khải Minh đi cùng cô ấy.
Dư Thiến mỉm cười và vẫy tay chào tạm biệt Lâm Niệm Niệm, sau khi có thể nhìn thấy hai người họ nữa, cô mặt không biểu cảm nói với Giang Chính, "Sau này anh có thể kiềm chế hơn khi ở trước Niệm Niệm được không?"
"Chậc." Giang Chính nhướng mày, có chút bất mãn nói: "Các người a, vẫn luôn coi cô ấy như một đứa trẻ, em đừng quen rằng em còn nhỏ hơn cô ấy."
Thấy Dư Thiến không đồng tình, Giang Chính nói thêm: "Tâm tư của Khải Minh em cũng hiểu mà, nếu không phải có người giúp đỡ, em có chắc rằng Niệm Niệm thực sự có thể tự mình thấu hiểu không?"
Dư Thiến hít sâu một hơi, "Tại sao lại xen vào tình cảm của người khác? Anh Minh không vội thì anh vội cái gì. Anh cho rằng anh là Nguyệt Lão hay sao?"
Giang Chính nhìn Dư Thiến trông giống như một con sư tử nhỏ, vui mừng nói: "Nếu anh là Nguyệt Lão, thì anh sẽ buộc một bó dây thép cho cả hai chúng ta, loại cắt cũng cắt không đứt."
Dư Thiến bất lực, tại sao lại liên quan đến cô? Cô bình tĩnh lại nhìn Giang Chính nhếch mép nói: "Em đột nhiên cảm thấy độc thân khá thích hợp với mình, cũng may là em chưa có bạn trai."
Giang Chính: "..."
"Được rồi, được rồi, không quản bọn họ nữa, bạn gái anh yêu cầu anh làm gì thì anh làm cái đấy." Giang Chính nhìn Dư Thiến với vẻ mặt "như vậy đi, em nói sao làm vậy".
Nếu không phải anh nhìn thấy Bạch Khải Minh thực sự đáng thương, thì ai rảnh rỗi mà quan tâm đến chuyện tình cảm của người khác?
Dư Thiến, người bị trở bạn gái, không muốn nói chuyện nữa, cô cảm thấy Giang Chính sớm muộn sẽ bị Bạch Khải Minh đánh vì cái miệng nhiều chuyện của anh, dù sao chuyện này cũng có tiền lệ!