Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Sách Trở Thành Em Kế Nam Chính

Chương 33: Mềm mại​

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mở đầu bộ phim, Dư Thiến ngay lập tức vào trạng thái và nhìn chằm chằm vào màn hình lớn với tất cả sự chú ý.

Giang Chính nhìn Dư Thiến gần trong gang tấc, trong lòng ngứa ngáy. Tại sao cô gái ngốc nghếch này không chọn ngồi trên ghế sô pha? Nếu vậy thì bọn họ có thể dựa nhau gần hơn, không giống như bây giờ, Giang Chính trong lòng cảm thấy có chút oán hận.

Lúc này, bộ não của Dư Thiến đã tràn ngập phim ảnh, không gian của rạp hát tại nhà tuy nhỏ, nhưng tương đối, hiệu ứng hình ảnh và thính giác thì rất tuyệt vời.

Và không có tiếng khóc lóc của trẻ con, không có tiếng thì thầm của những cặp tình nhân, không có nhạc chuông điện thoại di động của mọi người, và không có cái đầu của mọi người thỉnh thoảng ở hàng ghế đầu! Nó tuyệt vời hơn bất kỳ lần trải nghiệm của cô khi đi xem phim ở rạp chiếu phim!

So với sự tập trung của Dư Thiến, Giang Chính có vẻ thiếu hứng thú, lúc đầu còn lo lắng Dư Thiến sẽ thảo luận với mình, nên miễn cưỡng xem vài phút, nhưng sau đó thấy Dư Thiến thích tự mình xem nên anh ngay cả màn hình cũng lười nhìn vào nữa.

Đối với anh mà nói, xem anime này còn không bằng xem Ultraman.

Giang Chính dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn Dư Thiến, xung quanh tối om, chỉ có ánh sáng từ màn hình phản chiếu trên mặt Dư Thiến.

Từ góc độ của mình, anh có thể nhìn thấy rõ ràng vài cọng tóc ngắn khá rối trên đầu Dư Thiến, đôi mắt của cô sáng lấp lánh, như có một vì sao đang tỏa sáng, mũi Dư Thiến không phải quá thẳng, mà trông rất nhỏ nhắn tinh xảo, tiếp theo đó.. là môi.

Dư Thiến khi không lại cười thành tiếng, hai môi cũng hơi mở ra, thỉnh thoảng khép lại, hầu kết Giang Chính chuyển động, ánh mắt dán vào môi cô, thật muốn tự mình khám phá một chút. Giang Chính nghiêng đầu nghiêng người hướng về Dư Thiến nghiêng người từng chút một. Anh lại ngửi thấy mùi kẹo si gum, và tiếng tim anh đập theo âm thanh của bộ phim trong phòng. Hai tay anh vô thức nắm chặt lại thành nắm đấm trên chân.

Lại gần, lại gần.

Chỉ một chút nữa thôi là anh có thể dựa vào vai Dư Thiến. Sẽ không có người đột nhiên xuất hiện và gây rắc rối chứ? Cửa anh không có khóa! Đừng có ai đi vào!

May mắn thay, không có ai vào làm khó cho đến khi anh gục đầu vào vai Dư Thiến.

Giang Chính cảm thấy thân thể dưới đầu đột nhiên cứng đờ, anh câu lên khóe miệng, nhưng mồ hôi trên lòng bàn tay lộ ra tâm trạng anh một cách giễu cợt.

Giang Chính duỗi một tay ra, chống khuỷu tay lên tay vịn giữa hai người để giữ thăng bằng, tựa đầu vào vai Dư Thiến nhẹ nhàng quay đầu lại, một lọn tóc của Dư Thiến rơi trên mặt anh, trên mặt ngay lập tức có chút ngứa ngáy.

Từ khi Giang Chính dựa vào vai cô, Dư Thiến lập tức sững sờ, các loại ý nghĩ hiện lên trong đầu cô. Cuối cùng chỉ còn lại một ý nghĩ.

- -Không phải phụ nữ thường gối đầu lên vai đàn ông sao? Nếu Giang Chính làm vậy, cô nghiêng đầu không phải là có thể hôn anh sao?

Làm sao đây, bây giờ có nên đẩy anh ấy ra không? Hay cứ để mặc anh ấy dựa dẫm?

Mặc dù cô không thực sự phản cảm với hành động của Giang Chính nhưng điều đó quấy nhiễu cô xem phim.



Dư Thiến cả người bối rốiđến nỗi ngay cả bộ phim cũng không thể thu hút được cô.

Trong cả phòng, chỉ có bộ phim vẫn đang chạy trên thanh tiến trình, hai người bọn họ dường như đã bị ấn nút tạm dừng, cũng không dám lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí im lặng.

Cuối cùng, Dư Thiến không thể nhịn được nữa, cô rất khó giữ nguyên tư thế này, thắt lưng bắt đầu cảm thấy đau nhức.

Cô duỗi ngón tay lên rồi bỏ xuống, sau nhiều lần lặp đi lặp lại, Dư Thiến dùng tay đẩy mạnh đầu Giang Chính ra.

"Mau dậy đi, vai em bị đau nhức rồi."

Giang Chính cảm thấy bàn tay làm loạn trên đỉnh đầu, có chút tiếc nuối dựng người lên, sau đó nhìn Dư Thiến trêu chọc: "Vậy cần anh xoa bóp cho em không?"

"Không!" Để tránh cho Giang Chính nói thêm gì nữa, Dư Thiến nhanh chóng bổ sung, "Đừng quấy rầy em xem phim!

Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Dư Thiến, Giang Chính chỉ có thể đè nén trái tim đang rục rịch của bản thân lại.

Trong một bộ phim dài hai tiếng, cả hai đều không hài lòng với những gì mình đã xem, Dư Thiến có chút tức giận, một bộ phim hay, Giang Chính khiến cô lúc sau không có tâm trạng xem gì cả.

Màn hình chuyển sang màu đen, cả căn phòng tối om, chỉ có thể nghe rõ tiếng thở của từng người.

" Ngay cả một cái cây cũng đã tìm thấy thần hộ mệnh của nó. Khi nào thì anh mới có bạn gái đây? Em nghĩ thế nào? Tiểu Ngư Nhi. "Có một chút bất bình trong giọng nói cố ý hạ thấp của Giang Chính.

Giang Chính đang nói về nội dung của bộ phim mà anh ấy vừa xem, khuôn mặt của Dư Thiến lập tức đỏ lên khi cô nghe thấy anh nói những lời này với một giọng trầm như vậy.

May mắn thay, bóng tối xung quanh, mà cô đã không hoàn toàn bại trận.

Dư Thiến vừa khô khan vừa bối rối, thay vì trả lời, cô lại hỏi một câu hỏi khác:" Hôm nay em thấy vài tin nhắn được rút lại trên WeChat. Anh đã thu hồi lại cái gì vậy? "

Giang Chính:"... "

Anh thật sự không muốn trả lời câu hỏi này.

Cảm nhận được Giang Chính im lặng, Dư Thiến càng thêm tò mò, không khỏi hỏi:" Lại là ảnh chụp? "

Bây giờ người xấu hổ đã trở thành Giang Chính, anh nói thẳng:" Em trả lời câu hỏi của anh, thì anh sẽ cho em biết những gì anh đã nhắn tối hôm qua. "

Hai người im lặng nhìn nhau trong bóng tối, không ai nói một lời.



Thấy tình hình không ổn, Dư Thiến lặng lẽ đứng dậy muốn đi về phía cửa, cô vừa bước một bước, nhưng lại vô tình giẫm lên bắp chân đang dang rộng của Giang Chính, cả hai đồng thanh hét lên.

Giang Chính là bị giẫm đau, còn Dư Thiến thì ngã về phía trước vì trọng tâm của cô không ổn định.

Nghe thấy tiếng hét của Dư Thiến, Giang Chính sửng sốt, không quan tâm đến đôi chân của mình, anh đột nhiên đứng lên, muốn đỡ Dư Thiến dậy bằng cảm giác.

Ngay khi tay anh chạm vào Dư Thiến, anh cảm thấy cái chạm đó không đúng lắm.. đó không phải là vai, không phải eo của cô ấy. Mềm mềm, và có chút tưng.

" Pa. "Dư Thiến hung hăng vung tay, đánh vào đôi tay đang đặt trên tay cô, mặt đỏ bừng như muốn chảy máu," Giang! Chính! Tay anh sờ vào đâu đó! "

Nghe được lời mắng của Dư Thiến, trái tim Giang Chính đập như sấm, trong lòng bàn tay dường như còn lưu lại một chút cảm giác xúc giác, khiến người ta khó quên.

Dư Thiến vội vàng đứng dậy không dám bước đi, có chút ngượng ngùng nói:" Anh còn không bật đèn lên! "

Giang Chính còn đang hồi tưởng vội tỉnh lại, vội vàng lần mò điều khiển từ xa trên ghế, đèn đều bật sáng. Vừa mới từ trong bóng tối bước vào ánh sáng, Dư Thiến lấy tay che mắt có chút khó chịu.

Giang Chính mặt không tự chủ được nở nụ cười, nhìn Dư Thiến cẩn thận nói:" Không sao chứ, có bị thương ở chỗ nào không? "

Dư Thiến đã quen, bỏ tay xuống, nhìn khuôn mặt tươi cười đó có chút khó chịu, trầm giọng nói:" Không bị thương ở đâu cả. "

Căn phòng này được trải thảm, nếu bị ngã cũng không đau lắm, nhưng là Giang Chính.

Dư Thiến:" Chân của anh ổn chứ? "

" Không sao. "Giang Chính hờ hững lắc đầu, khóe miệng vẫn nở nụ cười thật tươi, nếu bị giẫm lên có thể có được phúc lợi này, anh không ngại cho Dư Thiến giẫm lên anh vài lần nữa..

Nhắc mới nhớ, thời gian anh vừa chạm vào quá ngắn, anh chỉ cảm nhận được sự mềm mại dưới tay, nhiều hơn thì chưa trải nghiệm được. Giang Chính tiếc nuối xoa xoa ngón tay.

Nhìn vẻ mặt dư vị của Giang Chính, Dư Thiến vừa tức giận vừa xấu hổ, hận không thể cho anh vài cái bạt tay, nhưng cuối cùng cô vẫn lựa chọn trốn tránh như một con ốc nhỏ, tuỳ ý chào tạm biệt anh rồi đầu cũng không quay lại mà chạy thẳng ra khỏi nhà Giang.

Dư Thiến vội vàng chạy vào phòng.

" Ah ah ah ah ah!"

Dư Thiến trùm chăn kín mít và hét lên bằng một giọng nhỏ. Quả nhiên, hôm nay cô ấy không nên ra ngoài! Bây giờ tốt rồi, ngay cả mông cũng bị người sờ vào.
« Chương TrướcChương Tiếp »