Chương 30: Quá nhỏ đi​

"Dư Thiến, anh thích em."

Giang Chính nắm chặt ngón tay thành nắm đấm, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, anh chăm chú nhìn cô gái trước mặt, không bỏ sót từng biểu cảm của cô.

Dư Thiến nghe xong câu này, đầu óc cô nhất thời trở nên trống rỗng, cơn tức giận vừa mới nổi lên đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là sự kinh ngạc và hoảng sợ.

"Anh.. sao đột nhiên lại nói như vậy?" Dư Thiến có chút hoảng hốt hỏi.

"Không phải đột nhiên, anh vẫn luôn thích em, và anh vốn định đợi đến khi em đủ mười tám tuổi rồi mới tỏ tình với em, nhưng.."

Giang Chính cảm thấy đầu mình sắp xanh thành thảo nguyên rồi, tiểu hoa quả anh cẩn thận bảo vệ, cực khổ đợi đến lúc sắp chính, thế nhưng có người dám động vào!

"Đừng thay đổi chủ đề, em chỉ có thể chọn trả lời thích hay là không thích." Giang Chính nói với giọng điệu có chút hung hăng.

Dư Thiến tâm loạn như ma, một lúc sau mới nghe thấy chính mình nói: "Chuyện này không tốt đâu.."

Giang Chính: "Có gì không tốt!"

Dư Thiến: "Anh còn quá nhỏ."

Quá nhỏ? Nghe hai chữ này, Giang Chính ngẩn ra, "Em còn chưa từng thấy qua, sao lại nói anh nhỏ, Dư Thiến, em đây là đang xúc phạm anh."

Nghe thấy tiếng gầm của Giang Chính, Dư Thiến nhận ra rằng mình đã hiểu lầm điều gì đó, và khuôn mặt cô đỏ bừng ngay lập tức. Làm thế nào lại vô tình lái xe lên đường cao tốc vậy! (ý chỉ nói những chuyện con nít không nên nghe)

"Ý em là, không phải, em không phải cái ý đó." Dư Thiến cảm thấy lời nói của cô có chút nóng miệng "Ý em là anh còn quá nhỏ để chúng ta yêu nhau."

Giang Chính tức giận càng ngày càng dâng lên, anh nhìn Dư Thiến cười nhạo: "Vừa rồi cái thằng ranh kia thì lớn tuổi sao? Sao em không nhìn lại bản thân, còn chưa đủ mười tám tuổi, thế nào em còn muốn kiếm một người trên 30 tuổi hay sao?"

"Dư Thiến, em có phải thực sự thích cái thằng hồi nãy không, nên tìm một cái cớ dở hơi như vậy."

Dư Thiến có chút muốn nổi điên, cô thật sự cho rằng Giang Chính còn quá nhỏ, kiếp trước cô cũng đã 21 tuổi rồi, bây giờ Giang Chính chỉ mới 18 tuổi, cô cứ cảm giác trâu già gặm cỏ non, đương nhiên, trâu già đó chính là cô!

Thấy Dư Thiến không giải thích, Giang Chính còn tưởng rằng cô thật sự thích người đàn ông khi nãy, trong lòng đột nhiên chua xót, nhìn bộ dạng ăn mặc đặc biệt của Dư Thiến lại càng chua xót hơn.

"Không! Em không thích người đàn ông đó." Dư Thiến lớn tiếng giải thích.

Giang Chính: "Không thích mà em còn chú ý ăn diện vậy sao? Không thích mà em còn định chấp nhận lời tỏ tình của hắn sao? Không thích mà em còn từ chối anh để đi ăn với hắn?"



Giang Chính càng nói càng tức giận, thành công khiến chính mình phát điên lên, "Dư Thiến, em tốt nhất cho anh một lí do tốt hơn, nếu không anh.. anh sẽ đi đánh thằng ranh đó một trận."

Dư Thiến có thể nói gì? Giải thích những gì đã xảy ra trong một kiếp trước? Nghĩ cũng thấy là không thể nào.

"Em thề, em thực sự không thích anh ta, anh ta chính là một tra nam. Em có một người bạn bị anh ta lừa gạt tình cảm, em chỉ định thu thập chứng cứ chứng minh anh ta chân đạp nhiều thuyền mà thôi."

Dư Thiến thay thế Vương Gia Gia bằng một người bạn.

"Thật không?" Giang Chính vẫn là có chút nghi ngờ.

"Thật, em thề với Trời." Dư Thiến đưa ba ngón tay lên cung kính nói: "Nếu em thích Trương Nhất Phàm, thì em sẽ bị sét đánh."

Giang Chính: "Cái này không được, em phải thề rằng nếu em thích hắn, thì hắn sẽ bị tuyệt tử tuyệt tông, không thể nhân đạo!"

Dư Thiến: "..."

May mà tên cặn bã không có mặt, nếu không hắn sẽ liều mạng với Giang Chính quá, nghĩ vậy, Dư Thiến thề một lần nữa theo yêu cầu của Giang Chính.

Giang Chính tức giận giảm đi một chút, nhưng giọng điệu vẫn có chút chua xót: "Đối với bạn của em, em còn chuẩn bị cống hiến bản thân sao? Anh nói Dư Thiến, tại sao trước đây anh không phát hiện em thánh mẫu như vậy?"

"Em còn dám sắc dụ thằng ranh đó, tại sao không nghĩ tới sắc dụ anh vậy?"

Dư Thiến: "Em.. tại sao em phải sắc dụ anh?"

Giang Chính: "Đừng cố gắng chuyển đề tài, em còn chưa nói có thích anh hay không!"

Dư Thiến mở miệng nhưng không nói được gì.

Đầu óc cô hỗn loạn, đủ loại suy nghĩ lướt qua trong đầu, nói cô không thích Giang Chính có vẻ là nói dối, nhịp tim của cô sẽ không nói dối, nhưng.. Chỉ là trong lòng cô có một chuyện không bước qua được, đối với cô mà nói, đây chính là cuộc tình chị em a, cô luôn ảo tưởng rằng bạn trai cô sẽ lớn hơn bản thân cỡ 3 hay 4 tuổi.

Nhưng mà người ta không phải đều nói nữ đại tam, ôm gạch vàng hay sao..

Nhìn thấy bộ dạng của Dư Thiến, Giang Chính có chút nản lòng, anh thở một hơi ra, trịnh trọng nói: "Bây giờ anh không ép em, dù sao anh vốn định đợi đến khi em mười tám tuổi rồi mới tỏ tình. Trong bốn tháng tới, em hãy suy nghĩ về điều này đi."

Sau đó, Giang Chính dừng lại, lạnh giọng nói: "Đương nhiên, đừng để cho anh biết em lại đi gặp thằng ranh kia, nếu không.. anh sẽ đánh gãy chân của hắn, em có nghe không!"

Dư Thiến rất ngoan ngoãn gật đầu. Giang Chính không nói thêm nữa, và đưa Dư Thiến trở lại ký túc xá nữ.

Dư Thiến quay trở lại ký túc xá, chỉ thấy rằng Trương Nhất Phàm đã gửi cho cô một tin nhắn WeChat, hỏi ai đã đưa cô đi và liệu cô có bị thương hay không.



Nhìn thấy tin này, Dư Thiến chế nhạo, và xóa ngay WeChat của tên cặn bã.

Dù sao cũng đã bị Giang Chính gây rối, hiện tại cũng không thể tiếp tục, đương nhiên không cần giữ tài khoản WeChat của tên cặn bã này để làm ô nhiễm WeChat của cô.

"..."

Dư Thiến thở dài, có chút phiền muộn nằm ở trên giường. Vốn định khoái đao trảm loạn ma vạch trần bộ mặt thật của tên tra nam, nhưng bây giờ xem ra chỉ có thể từ từ thu thập chứng cứ của tên cặn bã, thế này còn biết bao cô gái sẽ bị tổn thương đây?

Dư Thiến quá ám ảnh về chuyện này, cô luôn nghĩ đến kiếp trước của mình, mỗi lần Vương Gia Gia khóc đều là vì người đàn ông này, thậm chí vì anh ta mà cô ấy đã cãi nhau với bọn cô, cả người trở nên nhạy cảm và dễ bị tổn thương, không khác gì một luyến ái não, bốn người bọn họ vì người đàn ông đó mà có hiềm khích..

Dư Thiến nghĩ về điều đó, và không biết làm thế nào cô lại nghĩ về Giang Chính. Cho dù động tác của Giang Chính có chút thô lỗ, nhưng cô vẫn không tránh khỏi chạm vào lưng anh, thì.. rất cứng rắn và đáng tin cậy.

* * *

Bên kia Giang Chính mang theo một bụng tức giận trở về ký túc xá, ngồi một hồi mới nhớ tới bản thân còn chưa ăn cơm tối, hiện tại vừa đói vừa khó chịu. Anh gọi cho những người bạn cùng phòng của mình và nhờ họ giúp mang một ít thức ăn về.

Sau đó anh ngồi vào chỗ suy nghĩ, mặc dù Dư Thiến đã thề nhưng anh vẫn cảm thấy có chút nghi ngờ, nghĩ đến người đàn ông đó, Giang Chính lại gọi điện thoại tới, anh phải điều tra tấttần tật về người đàn ông đó mới được.

Khi những người bạn cùng phòng của Giang Chính quay lại, họ nhìn thấy Giang Chính đang cầm điện thoại di động với vẻ mặt ưu sầu - chụp ảnh tự sướиɠ.

Nhìn thấy bạn cùng phòng, Giang Chính không che giấu gì, ngược lại nhẹ giọng hỏi: "Cáccậu cho rằng.. mình đẹp trai không?"

Bạn cùng phòng: "..."

Ngô Kỳ: "Anh Giang là hệ thảo (chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong một ngành học) của ngành tài chính chúng ta, sao không đẹp trai cho được."

Sau khi nhận được sựu khẳng định, Giang Chính cảm thấy trong lòng tự tin hơn một chút. Đúng vậy, so sánh anh với Trương Nhất Phàm đó, rõ ràng là anh đẹp trai và hấp dẫn hơn. Trừ khi Dư Thiến bị mù, nếu không nhìn thế nào cũng sẽ chọn anh.

Nhưng nghĩ đến Hắc Hắc, Bạch Bạch của Dư Thiến, rõ ràng là xấu xí như vậy, Dư Thiến vẫn cho rằng chúng đáng yêu, anh cảm thấy, mắt Dư Thiến e rằng có vấn đề thật sự.

Sau đó nghĩ lại Dư Thiến nói anh còn nhỏ, anh nhíu mày thật chặt. Dư Thiến là một gia đình đơn thân và không có cha từ khi cô còn nhỏ. Nghe nói những người thiếu phụ ái thường tìm bạn trai có tuổi tác lớn hơn, có lẽ nào Dư Thiến cũng vậy?

Nghĩ đến đây, Giang Chính sắc mặt có chút khó coi, quay đầu hỏi bạn cùng phòng, "Các cậu có cho rằng mình trông già dặn không?"

Bạn cùng phòng: "..."

Não anh Giang tối nay bị hỏng rồi sao?