Dáng vẻ của cô ấy cực kỳ đáng thương.
Tô Minh có ngoại hình rất xinh đẹp, đó là một vẻ đẹp phô bày ra bên ngoài rất rõ ràng, trang sức trang nhã và nổi bật, trông rất thích hợp với phong cách của cô ấy, giữa đôi mày lộ ra sự quyến rũ, váy trắng nhỏ trên người tôn lên nước da của cô ấy, trông cô ấy giống như nụ hoa cúc non đang chớm nở.
Đáng tiếc Cố Trản Từ cũng giống như Cố Thời Nguyệt, không hiểu cách thương hương tiếc ngọc, lại càng không hiểu được suy nghĩ luôn rối bời của thiếu nữ, chỉ lẳng lặng chờ cô nói tiếp.
"Chắc là chị có thể nhìn ra được em thích cô ấy, nhưng cô ấy không thích em, em chỉ có thể đi đường vòng để theo đuổi cô ấy, dù sao cô ấy nghe lời chị nhất, đúng không?” Tô Minh nói đến mức ngay cả bản thân cô ấy cũng suýt tin, Cố Trản Từ chỉ đứng ở nơi đó đã khiến cho người ta thầm muốn khinh nhờn cô ở trong lòng, muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Cố Trản Từ là nhân vật cấm dục thần bí nhất trong sách, Tô Minh vốn đã có tính tò mò sẵn, cô ấy không khống chế được muốn tìm hiểu về đối phương đến cùng.
Tiếng bước chân vang lên, Cố Thời Nguyệt trở về sảnh tiệc từ nhà vệ sinh, cô nhìn về phía Tô Minh với vẻ mặt như đang muốn cảnh cáo cô ấy, sau đó cô mới nói với Cố Trản Từ: "Mẹ, con có mấy người bạn..."
Cố Trản Từ thản nhiên gật đầu: "Đi đi.”
Cố Thời Nguyệt đi về phía nhóm người cách đó không xa, Tô Minh ngước mặt lên nhìn thoáng qua, đều là những cậu chàng cô nàng sắp lên cấp ba, trên người đều có vẻ ngang ngạnh và ngây ngô.
Cố Trản Từ nói: "Con bé nghe lời tôi, nhưng tôi không cho phép con bé yêu đương, ngại quá, cô tìm nhầm người rồi, chắc là cô sẽ không có cơ hội để làm Lưu Lan Chi đâu, cũng không cần thiết phải tiếp cận tôi nữa đâu.”
Cố Trản Từ cao hơn Tô Minh một chút, đây là lần đầu tiên Tô Minh cảm nhận được áp lực vô hình trên người Cố Trản Từ.
“Số phận của Lưu Lan Chi quá khổ, đương nhiên em không phải cô ấy rồi.”
Thiếu nữ tươi cười rạng rỡ.
Đôi mắt giống như hoa đào đang nở rộ.
Cố Trản Từ khinh thường, cô nói với thiếu nữ nguyên nhân mình cấm Cố Thời Nguyệt yêu đương, đúng lúc này lại có khách mới đến, đó là một người đàn ông mặc âu phục mang giày da, bên khóe môi còn có râu ria thô kệch, toàn thân tỏa ra hormone nam tính.
Mặc dù cả hai người đang thảo luận về vấn đề ‘mẹ chồng nàng dâu’, nhưng người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy các cô đang nói chuyện phiếm với nhau mà thôi.
Cát Lệ sửa sang lại bộ âu phục trên người, người hầu bên cạnh nói: "Anh Cát, hai người kia chính là chủ tiệc hôm nay ư? Nếu như đưa người có vẻ đẹp như thế này vào giới giải trí, chắc chắn họ sẽ nổi tiếng vì nhan sắc ngay.”
Cát Lệ nói: "Cái người kia trông quá nhỏ, tôi thích già hơn.”
Người hầu nhỏ giọng nói thầm: "Không ngờ rằng anh Cát thích kiểu người như này, trông Cố Trản Từ cũng không già lắm, cô ba mươi tuổi? Hay bốn mươi tuổi? Có nhìn kiểu gì cũng không thấy cô già chỗ nào.”
Người nào không biết đều nghĩ rằng Cố Trản Từ luôn có dáng vẻ như vậy, có vẻ như từ sau khi quản lý Cố thị, cô luôn ăn mặc như thế, trông vừa thành thục vừa cấm dục, khiến lòng người ngứa ngáy.
Hiển nhiên Cát Lệ cảm thấy vô cùng hứng thú với Cố Trản Từ.
Hắn ta tự nhận mình là một người có gu gừng càng già càng cay.
Bình thường Tô Minh cũng thích xem tạp chí nam, nhưng cô ấy có gu yêu thích rất cực đoan, hoặc là cô ấy chỉ thích xem mấy bạn trai nhỏ bé, trắng trẻo, sạch sẽ, hoặc là chỉ thích xem những người đàn ông có cơ bắp rắn rỏi, mà Cát Lệ đều không thuộc về hai kiểu người này, khiến người ta thấy hắn ta có vẻ ngoài lôi thôi, lếch thếch.
Tuy nhiên Tô Minh có ấn tượng rất lớn với cái người tên Cát Lệ này, dù sao người này suýt trở thành cha dượng của nữ chính cơ mà.