Đương nhiên Tô Minh sẽ không bỏ qua cơ hội này: "Đi.”
Ba ngày sau, Tô Minh và Tô Hào đi tới khách sạn tổ chức tiệc sinh nhật của Cố Thời Nguyệt, Tô Minh đã chăm chút cho mình trước khi đến, cô ấy mặc một cái váy trắng thanh thuần như đóa cúc dại màu trắng chưa nở rộ, đứng chung với Tô Hào mặc váy dài màu đỏ, trông rất hợp với nhau.
Thấy Tô Minh vui vẻ, thậm chí cô ấy còn tính toán kỹ lưỡng việc mặc đồ nào, trang điểm ra sao, Tô Hào ưu sầu nói: “Chị biết em sẽ như vậy mà, em vừa nhìn thấy cô ấy là vui lên ngay, nhưng hai đứa không hợp với nhau đâu.”
Tô Minh nói: "Em cũng cảm thấy không hợp.”
Tô Hào vui mừng nói: "Em biết là tốt rồi, sau này em đừng thích Cố Thời Nguyệt nữa, em hãy đi theo chị tham gia nhiều buổi tiệc nhiều hơn, đảm bảo có đủ kiểu em gái, tha hồ cho em chọn.”
Tô Minh vẫn gật đầu: "Ừm.”
Hai người đi với nhau, hăng say nói chuyện phiếm. Dưới sự dẫn dắt của Tô Hào, Tô Minh đi tới đại sảnh buổi tiệc, Cố Trản Từ mặc một bộ váy dài và đang đứng bên cạnh Cố Thời Nguyệt.
Đó là một bộ váy dài màu đen không tay kiểu Pháp, ôm sát vào thắt lưng, làm nổi bật đường cong cơ thể uyển chuyển của Cố Trản Từ, trông vừa đoan trang, xinh đẹp, vừa lạnh lùng xa cách, mà Cố Thời Nguyệt mặc áo sơ mi màu trắng phối với quần dài, tràn ngập hơi thở thanh xuân tươi trẻ, cả hai người họ rất nổi bật, trở thành trung tâm của sự chú ý.
“Chậc, dáng người của Cố Trản Từ đúng là khiến người ta ghen tị, nói cô ta là vưu vật của thế giới này cũng không quá đáng." Tô Hào nhỏ giọng nói thầm, cô ta cúi đầu chuẩn bị một lát rồi nở nụ cười tươi.
Mà Tô Minh đứng bên cạnh cô ta thì giả vờ không nghe thấy.
Mặc dù Cố Trản Từ không phải nữ chính, nhưng dáng người của cô vô cùng đẹp, trước mắt hai nữ chính đều đang học trung học, cho nên dáng người thành thục và mê người như Cố Trản Từ quả thực có thể sánh với vũ khí mạnh nhất thế giới này.
Quả nhiên nhân vật phụ luôn có chỗ ăn đứt nhân vật chính.
Tô Hào dẫn Tô Minh tiến lên, cô ta cười ha ha nói: "Sếp Cố, lâu rồi không gặp cô, trông cô càng ngày càng quyến rũ đó nha.”
Trước giờ tính tình của Tô Hào không chính chắn cho lắm, lần trước khi cô ta gặp Cố Trản Từ là lúc hai người đang tranh nhau để lấy một hạng mục của chính phủ.
Nhớ kỹ lại, hình như chỉ mới vài ngày trước.
Cố Trản Từ nói: "Sếp Tô quá khen, còn người này là…”
Tô Hào tự hào nói: "Đây là em gái của tôi, Tô Minh.”
Hôm nay Tô Minh cố tình trang điểm nhẹ để phù hợp với tuổi của mình, trông cô ấy rất tươi trẻ, ánh mắt của Cố Trản Từ hơi sửng sốt, cô nói: "Là cô à?"
Lúc Tô Minh trang điểm đậm và trang điểm nhẹ trông như hai người khác nhau, hiện tại cô ấy có vẻ ngoài ngây ngô, đơn thuần, hoàn toàn mất đi vẻ quyến rũ lúc trang điểm đậm.
Tô Hào lấy làm lạ hỏi: "Hai người quen nhau à?”
Cố Trản Từ thờ ơ nói: "Trước đây chúng tôi từng gặp nhau.”
“Đúng vậy, không ngờ chị vẫn còn nhớ em ha?”
Cặp mắt hoa đào long lanh liếc nhìn lên, cô ấy nhìn thấy nữ chính ở bên cạnh đang nghiêm mặt, có vẻ như đối phương cực kỳ khó chịu với sự xuất hiện của Tô Minh.
Lúc trước Tô Minh đã nói một câu gây sốc cực mạnh với Cố Trản Từ, có muốn quên cũng khó, huống chi chưa từng có ai dám gọi cô là chị, Cố Trản Từ cười nhạt nói: "Đương nhiên là nhớ.”
Tô Hào tò mò: "Hai người làm thế nào để quen nhau vậy?”
Tô Minh tha thiết nhìn Cố Trản Từ, dáng vẻ như muốn người lớn nói trước.
Cố Trản Từ nói: "Trong quán bar, chúng tôi đã gặp nhau một lần.”
Tô Hào vô cùng hứng thú nhìn Tô Minh, Tô Minh trả lời cô ta bằng ánh mắt không cần suy nghĩ quá nhiều.
Bởi vì có nhiều khách khứa đến hơn nên đề tài này bị bỏ xuống tạm thời.
Chẳng mấy chốc, Cố Trản Từ đã vui vẻ nói chuyện với những tân khách khác, mà Tô Minh bị nữ chính đại nhân bên cạnh đưa tới chỗ vắng người, Cố Thời Nguyệt có lực tay lớn, Tô Minh chỉ có thể mím môi để cô ấy kéo đi.