Cố Trản Từ nói: "Tôi không thấy rối, chỉ là thấy khó chịu thôi.”
Lộ Lộ nâng cằm: "Ồ, cậu khó chịu ở chỗ nào?”
Cố Trản Từ nói: "Tôi thấy khó chịu ở chỗ tai, nó cứ bị ngứa ấy.”
Lộ Lộ: "...”
Từ quán bar đi ra, Quả Quả có thể há to miệng hít thở, vừa rồi quả thực cô ấy đã nín thở suốt, cô ấy không dám nói chuyện, bây giờ cuối cùng cô ấy cũng có thể hít thở không khí trong lành rồi.
Cô ấy vỗ ngực: "Mẹ Cố Thời Nguyệt có khí thế mạnh mẽ quá, vừa rồi tôi không dám nhìn vào mắt cô ấy luôn đó, đừng nói là cậu thích mẹ Cố Thời Nguyệt thật nhé? Cậu còn dám gọi người ta là chị nữa chứ, dựa theo bối phận thì cậu nên gọi cô ấy là dì mới đúng.”
Tô Minh khoác lên người áo khoác chống nắng màu trắng, che đi áo ba lỗ cùng với quần nóng, cô ấy quay người lại mặt đối mặt với Quả Quả, biểu cảm rất nghiêm túc, hỏi: "Cậu có biết cái câu liếʍ chó chung cực có nghĩa là gì không?"
Quả Quả ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng theo bản năng, cô ấy dõng dạc nói to: "Đương nhiên biết, câu đó có nghĩa là cứ u mê người ta, đến cuối cùng cái gì cần có cũng sẽ có được hết.”
Đó cũng chính là giấc mơ cuối cùng của cô ấy.
Tô Minh lắc đầu, nghiêm trang nói: "Không đúng, đây chỉ là kết quả lý tưởng nhất mà thôi, tục ngữ nói không thể đặt trứng gà vào chung một cái giỏ, chỉ theo đuổi rồi bám lấy một người thì quá nhàm chán, hơn nữa còn có nguy cơ thất bại cao, không bằng theo đuổi nhiều người trong cùng một lần, như vậy tương lai có được tất cả thứ mình cần chỉ còn là chuyện sớm muộn mà thôi, cậu hiểu chưa?"
Quả Quả: "...”
Cô ấy vô cùng hoang mang: "Cho nên cậu quyết định theo đuổi Cố Thời Nguyệt, đồng thời cậu cũng theo đuổi mẹ cô ấy, hình như làm thế không tốt lắm nhỉ? Dù sao người ta cũng là mẹ con, còn cậu là người thứ ba..."
Tô Minh: "...”
Tại sao đứa nhỏ này lại ngoan quá vậy?
“Tôi chọc cậu đấy, bây giờ tôi chỉ muốn liếʍ kem thôi, đi, để tôi bao cậu trà sữa." Tô Minh đội nắng lẻn vào một tiệm đồ uống lạnh, cô ấy không liếʍ hay theo đuổi ai cả, cô ấy chỉ ôm đùi người ta mà thôi, có cần nhất thiết phải liếʍ mới được không?
Quả Quả thở phào nhẹ nhõm, hù chết cô ấy rồi, cô ấy còn tưởng rằng sau nhiều lần theo đuổi Cố Thời Nguyệt mà không có kết quả tốt, tâm trạng của Tô Minh đã sụp đổ đến mức cô ấy muốn xem mẹ của người ta làm thế thân, làm mối tình nghé con gặm cỏ già chứ.
Trong tiệm đồ uống lạnh cực kỳ mát mẻ, mở nhạc nhẹ êm dịu, Tô Minh vô cùng thích ý, cô ấy ghét mùa hè.
“Cố Thời Nguyệt và mẹ của cô ấy rất giống nhau, trông cả hai đều lạnh lùng, chắc chắn khó sống chung." Quả Quả ăn kem, thuận miệng nói.
Tô Minh nói: "Có sao? Tôi lại cảm thấy cô ấy rất tốt, cô ấy lạnh lùng thì vừa hay có thể giúp tôi đỡ nóng vào mùa hè.”
Quả Quả lắc đầu, cô ấy tỏ vẻ không hiểu nổi, cô ấy chỉ thích giao tiếp với bạn cùng lứa tuổi, nói chuyện với người có tuổi tác quá lớn sẽ khiến cho cô ấy có cảm giác áp lực vô hình, giống như tự nhiên mình có thêm một người mẹ.
Quán đồ uống lạnh ở ngay gần quán bar, Tô Minh ngồi ở đây rất lâu, mãi cho đến khi cô ấy nhìn thấy Cố Trản Từ và Lộ Lộ đi ra cùng với nhau qua cửa kính, cô ấy cứ dõi mắt theo mãi cho đến khi họ lên xe rời đi.
Tô Minh nói: "Phục vụ, tính tiền.”
Người mặc đồng phục nhân viên phục vụ đi tới chỗ hai người, Quả Quả đang cắn ống hút thì ngây ra như phỗng, Tô Minh cũng nhận ra người đang đến không phải là người qua đường Giáp bình thường thông qua hệ thống radar trong, đối phương chính là...
Lâm Ý?
Đúng thật là cô ta, Tô Minh biết nữ chính số hai sẽ làm thêm trong các cửa hàng vào ngày nghỉ, chỉ là cô ấy không ngờ lại trùng hợp gặp được cô ta ở chỗ này.
Lâm Ý nở nụ cười đúng tiêu chuẩn của một nhân viên phục vụ, có vẻ như cô ta cũng không nhận ra Tô Minh, nói: "Xin chào, đây là hóa đơn của quý khách, quý khách chỉ cần quét mã thanh toán là được."