Chương 2

Cô ngước lên, thấy trời xanh mây trắng, ánh mặt trời chiếu về phía tây, bầu trời trong xanh giống như vừa được một trận mưa to gột rửa qua, mà không giống bầu trời thành phố luôn bị bao phủ bởi một lớp sương mù khói bụi.

Lại cúi đầu nhìn thân thể mình một chút, đây không phải là bộ váy liền màu xanh lam và đôi dép xăng đan cô mặc vào sáng nay, mà là một chiếc váy màu xanh đã bạc màu và một đôi giày vải cũ kỹ, trên quần áo còn có vài miếng vá.

Nhìn lại bàn tay của cô, chúng đen nhẻm, trong móng tay có đầy bụi bẩn, trong lòng bàn tay có vết chai dày màu vàng, đây tuyệt đối không phải là bàn tay trắng nõn non nớt của cô.

Cô nhất định là đang nằm mơ!

Cô dùng tay phải mạnh mẽ véo tay trái mấy lần, cảnh sắc xung quanh vẫn không thay đổi. Cô lại dùng hai tay dùng sức véo đùi mình mấy lần, cảnh sắc xung quanh vẫn không có biến hóa.

A, meo meo, không phải là cô đã xuyên không đấy chứ? Cô là một người thích đọc tiểu thuyết để gϊếŧ thời gian nên rất nhanh đã nghĩ ra loại khả năng này.

Cô lắc lắc đầu, trong đầu ong ong kêu, cô thật sự có một đoạn trí nhớ khác. Mặc dù không quá rõ ràng, nhưng cô vẫn nhớ được đến khi cha cô chết, cô và mẹ cùng hai người em trai sống nương tựa vào nhau đến nay.

Cô cẩn thận nhớ lại một chút, thân thể này cũng tên là Hứa Lan Nhân, năm nay mười lăm tuổi. Mẹ cô là Tần Thị, năm nay ba mươi hai tuổi, còn nhỏ hơn cô kiếp trước một tuổi. Em trai lớn tên là Hứa Lan Chu, mười hai tuổi. Em trai nhỏ, tên Hứa Lan Đình, năm nay vừa mới lên mười. Hình như cô còn có một vị hôn phu…. Sau ót lại truyền đến cơn đau dữ dội, đau đến mức Hứa Lan Nhân phải hít một hơi khí lạnh.

Nàng sờ sau đầu, có một cục u lớn hơn ngón tay cái một chút, còn có chút máu rỉ ra, nguyên chủ hẳn là đã ngã chết.

Ông trời ơi, cô thật sự đã xuyên không, chỉ mới đi hẹn hò về liền đưa cô đến một vùng nông thôn ở cổ đại.

Hứa Lan Nhân nhìn thấy bên cạnh có một giỏ trúc, bên trong có hơn nửa là rau dại và một ít thảo dược, một cái dao bổ củi, còn có mấy cây nấm.

Cô tìm trong chỗ thảo dược vài lần, tìm ra một loại thảo dược ở thế giới này gọi là "cỏ cầm máu", cô lấy một cây cho vào trong miệng nhai nát, rồi nhả ra trên ngón tay, bôi vào chỗ khối u kia.

Lại nhìn một chút, thấy bên cạnh có một cành cây gãy, trên cành có mấy quả táo dại xanh đỏ đủ cả. Trên cây táo cũng không có quá nhiều quả, chỉ có một ít trên ngọn cây, hẳn là nguyên chủ đã vì hái mấy quả táo kia mà leo cây rồi ngã xuống.

Vì mấy quả táo mà mất mạng, có thể nhìn ra cuộc sống ở nơi này có bao nhiêu gian khổ.

Kiếp trước, cô ngoại trừ không thuận lợi trong tình yêu ra, thì cuộc sống, sự nghiệp, mọi thứ đều hoàn hảo, bây giờ lại xuyên đến nơi khỉ ho cò gáy này. Lại nhớ tới cha mẹ, trong lòng cô lại càng đau khổ, bọn họ rất nhanh đã sáu mươi tuổi rồi, sao có thể chịu được đả kích mất đi con gái chứ….

Bởi vì Hứa Lan Nhân suy nghĩ hỗn loạn, cô không biết nên làm gì tiếp theo, cũng không thể lại đập đầu đi tìm chết a? Cô không có cái dũng khí này.

Cô ngồi ngây ra một lúc lâu, thăm hỏi cái tên đàn ông kia đến mấy trăm lần, còn cầu nguyện cho cha mẹ kiếp trước có thể sống quãng đời còn lại cho thật tốt…. Nhìn mặt trời đang càng ngày càng ngả về phía tây, cô cũng chỉ có thể bỏ chỗ táo kia vào trong giỏ, cõng giỏ trên lưng, đi về nhà.

Theo trí nhớ của nguyên thân thì hôm nay là ngày hai mươi ba tháng bảy, mà tính theo lịch dương của hiện đại thì hẳn đang là cuối tháng tám hoặc đầu tháng chín, là vào cuối hè đầu thu, bầu trời xanh biếc bắt đầu ngả vàng.

Đi qua một ngã ba, liền có thể nhìn thấy một thôn làng cách đó không xa, bên ngoài thôn là một dòng sông uốn khúc. Thôn này được gọi là thôn Tiểu Tảo, hơn một nửa dân thôn đều là họ Hứa. Bên kia dòng sông có một khoảng sân đặc biệt rộng lớn, bức tường được sơn trắng, nhà được lợp ngói, không cần suy nghĩ cô cũng biết nơi đó là Tô gia trang.

Mà nhà cô ở trong tận cùng của thôn nằm ở phía Bắc, ở gần chân núi.