Chương 22: Chụp Ảnh

Đây là lần đầu tiên Bạch Kiều ra ngoài chơi khi đến thế giới này, như một gia đình.

Cô nhìn quần áo trong tủ, khó khăn trong việc lựa chọn, thay đi đổi lại quần áo nhưng lại không biết nên chọn bộ nào.

“Cái này có vẻ không đẹp lắm.”

"Đổi sang cái này thì sao? Cảm giác thật khó chịu"

Cô nhìn vào gương, trên tay cầm hai chiếc váy, khoa tay múa chân trên người, vẻ mặt rối rắm.

Vào Chủ nhật, thời tiết trong xanh và không mây.

Trong xe, Hiên Hiên không ngừng đặt câu hỏi với Bạch Kiều Kiều.

"Mẹ ơi, mẹ đã đến thủy cung chưa?"

"Chưa bao giờ."

"Ở đó có nhiều cá không?"

"Con có thể nhìn thấy cá heo ở đó."

"wow! cá heo trông như thế nào?"

"Cá heo trông giống cá heo."

"Cái đó······"

Bạch Kiều Kiều chịu khó trả lời câu hỏi của con trai mình.

Mỗi câu hỏi Bạch Kiều Kiều đều khó trả lời, Trần Ngôn nghe xong có chút choáng váng, nhìn Bạch Kiều Kiều nhẹ nhàng kiên nhẫn trả lời vấn đề của con trai mình.

Căm giác nhìn Bạch Kiều Kiều thuận mắt hơn nhiều.

Hiên Hiên dậy sớm, lúc này đang ngồi trong xe bắt đầu ngáp dài, rất nhanh liền ngủ thϊếp đi.

Bạch Kiều Kiều và Trần Ngôn ngồi cạnh nhau trong xe, rất gần nhau, cô lén lút liếc nhìn một chiếc xe khác ngoài cửa sổ, trong đó có đầy đủ vệ sĩ được thuê.

Trần Ngôn đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì nghe thấy Bạch Kiều Kiều hỏi mình.

"Chúng ta ra ngoài mang theo nhiều vệ sĩ như vậy không phải có chút quá đáng sao?" Bạch Kiều Kiều buổi sáng đã quấy rầy Trần Ngôn, yêu cầu hắn mời một ít vệ sĩ đi cùng.

Trần Ngôn kỳ quái nhìn cô, chính cô bảo anh.

"Không, sau này bọn họ sẽ giả vờ làm người bình thường, có chuyện gì thì lập tức ra tay. Mọi người đều là cựu chiến binh, chiến đấu rất giỏi. Đừng lo lắng về an toàn."

Lúc đầu, Bạch Kiều Kiều yêu cầu mang theo vệ sĩ, nhưng Trần Ngôn không từ chối, anh nghĩ rằng thật tốt khi cô có ý thức an toàn này.

Theo ý muốn của Bạch Kiều Kiều, anh gọi sáu người đến.

"Ồ, vậy thì tốt. Tôi còn tưởng rằng nó sẽ giống như cái trên TV sẽ vây quanh tất cả chúng ta." Bạch Kiều Kiều cảm thấy việc chỉ cần ở bên cạnh và bí mật bảo vệ cô là rất chu đáo.

Đúng, cô chỉ muốn bắt được tên buôn người đó, nghĩ đến những tình huống trong giấc mơ, cô cảm thấy ngứa ngáy căm hận.



"Hôm nay anh không cần bận rộn đâu." Không có việc gì làm, Bạch Kiều Kiều bắt đầu cùng Trần Ngôn trò chuyện.

"May mắn là tôi đã gạt bỏ một số chuyện không mấy quan trọng."

"Cái đó······"

Trần Ngôn nhận thấy Bạch Kiều Kiều là một người khá nói nhiều và bản tính hay nói chuyện của Hiên Hiên có thể đã được thừa hưởng từ cô ấy.

Từ cuộc sống hàng ngày của Trần Ngôn, hai người đã nói chuyện về các loài động vật trong bể cá.

Trần Ngôn tiếp tục trò chuyện với cô, và Bạch Kiều Kiều nhận thấy rằng với tư cách là một chủ tịch độc đoán, Trần Ngôn về cơ bản có thể trò chuyện cùng cô về bất kỳ chủ đề nào.

Không quá nhàm chán trên đường đến thủy cung.

“Gần đây tôi định viết tiểu thuyết.” Bạch Kiều Kiều tiết lộ kế hoạch mới nhất của mình.

“Viết tiểu thuyết?” Trần Ngôn nhớ tới Bạch Kiều Kiều tốt nghiệp khoa tiếng Trung, cảm thấy rất hợp.

“Chúng tôi có nhà xuất bản nhưng chất lượng sách muốn xuất bản vẫn phải đáp ứng yêu cầu”.

"Không, tôi không viết tiểu thuyết truyền thống." Bạch Kiều Kiều lắc đầu, "Là tiểu thuyết trực tuyến, tôi viết trên nền tảng trực tuyến, là sở thích."

“Tiểu thuyết trên mạng?” Trần Ngôn thật sự không đọc những thứ này.

Tuy nhiên, Tập đoàn Trần thị có một công ty giải trí và cô nghe nói gần đây có một số bộ phim truyền hình nổi tiếng được chuyển thể từ tiểu thuyết trực tuyến.

“Ừ, tôi đoán là anh cũng không đọc những thứ này.” Nghĩ đến, Trần tiên sinh có nhiều việc như vậy, làm sao có thể đọc tiểu thuyết trên mạng?

"Vậy sau này tôi xem thử, có lẽ sẽ mua bản quyền chuyển thể thành phim truyền hình." Trần Ngôn cười nói.

Anh cảm thấy bỏ ra một ít tiền để khiến Bạch Kiều Kiều vui vẻ cũng không phải là không thể.

"Đúng vậy, trước tiên tôi muốn cảm ơn anh Trần!"

Bạch Kiều Kiều bỗng nhiên cảm thấy có động lực trở lại, thân là tiểu thuyết gia, cô cũng muốn tiểu thuyết của mình được mua bản quyền chuyển thể thành phim.

Bạch Kiều Kiều kiếp trước cũng bán bản quyền một hai cuốn tiểu thuyết, nhưng ý tưởng chuyển thể xem ra còn xa vời, có lẽ kiếp này sẽ có một ít!

Hiên Hiên tỉnh dậy khi sắp đến thủy cung cậu tỏ ra rất mong chờ được đi chơi cùng nhau.

Vì hôm nay là chủ nhật nên thủy cung rất đông người, vài vệ sĩ cũng rất thức thời ẩn mình trong đám đông và bí mật bảo vệ họ.

Hiên Hiên nắm lấy tay Bạch Kiều Kiều ở cửa thủy cung, vẻ mặt nghiêm túc: "Mẹ, mẹ phải nắm chặt tay con, nếu không sẽ dễ lạc đường."

Bạch Kiều Kiều lập tức bị sự đáng yêu của cậu làm cho rung động, cười đến run rẩy: "Được rồi được rồi, vậy con phải nắm lấy tay mẹ."

Đột nhiên Hiên Hiên bị ôm lên, Trần Ngôn bình tĩnh nói: "Mẹ không cần phải lo lắng, là con ý, con còn nhỏ, lại nhiều người như vậy, rất dễ lạc."

Hiên Hiên bị đả kích, cúi đầu, rất nhanh lại vui lên: "Mẹ, khi lớn lên con sẽ cùng mẹ đến thủy cung!"

“Chờ con!” Bạch Kiều Kiều ngừng cười, làm động tác cổ vũ cậu.



Trần Ngôn:······

Trong đường hầm của thủy cung, có cảm giác như đang ở dưới đáy biển, từng đàn cá bơi lội bên ngoài đường hầm, Hiên Hiên nhanh chóng bị cảnh tượng này thu hút.

"Ồ! Mẹ ơi, đó là loại cá gì thế?"

"Ừm... Mẹ không biết."

"Trở về nhất định phải vẽ." Hiên Hiên bị Trần ngôn ôm, ngẩng đầu nhìn thấy một con cá bơi qua, liền lẩm bẩm.

“Mẹ nhìn xem, con cá đó còn có thể cười được.” Hiên Hiên chỉ vào con cá đuối bám ở bên đường hầm, kinh ngạc hét lên.

"Cái kia tên là cá đuối." Bạch Kiều Kiều tình cờ nhìn thấy một cuốn sách hướng dẫn khoa học phổ biến về loài cá này khi đến nơi, nó trông rất đáng yêu và hoàn toàn không khớp với tên của nó.

Cô chợt có cảm hứng khi nhìn thấy Trần Ngôn ôm Hiên Hiên, con trai nói đi đâu thì đi đó.

"Hai người đứng ở nơi đó, tôi chụp cho hai cha con một tấm." Bạch Kiều Kiều đề nghị.

Trần Ngôn gật đầu và đứng yên, khi một đàn cá bơi qua họ, Bạch Kiều Kiều đã bắt được nó.

Trong ảnh, Hiên Hiên giơ tay và cười rạng rỡ, ngay cả trần Ngôn cũng nở một nụ cười nhạt, Bạch Kiều Kiều than thở rằng ngoại hình của hai cha con này thực sự rất tốt.

"Bức ảnh được chụp rất đẹp." Trần Ngôn cảm thấy Bạch Kiều Kiều chụp bức ảnh này rất tốt.

"Đó là bởi vì hai cha con rất đẹp." Bạch Kiều Kiều vui vẻ đưa điện thoại của mình cho họ xem, chuẩn bị gửi cho lên vòng bạn bè!

"Mẹ, con cũng muốn chụp ảnh với mẹ. Bố chụp rồi, đến lượt mẹ " Hiên Hiên nhìn thấy bức ảnh đã hét lên với Bạch Kiều Kiều.

Bạch Kiều Kiều: Con trai tốt, tuổi còn nhỏ đã học được cách lấy lòng?

Bạch Kiều Kiều nhìn Trần Ngôn, anh gật đầu đồng ý chụp ảnh hai người họ.

Anh lấy điện thoại di động của Bạch Kiều Kiều và chỉ vào hai mẹ con, Bạch Kiều Kiều không bế Hiên Hiên mà nắm tay cậu.

Phần mền chụp ảnh của điện thoại rất tốt, Trần Ngôn nhìn hai mẹ con trên điện thoại, trong lòng cảm thấy một cảm giác thỏa mãn không thể giải thích được.

Có vẻ đã lâu rồi anh không đưa Hiên Hiên đi chơi.

“Ảnh chụp không tệ!” Cô khen ngợi khi nhìn vào bức ảnh.

Bạch Kiều Kiều không ngờ rằng Trần Ngôn lại giỏi chụp ảnh.

Hiên Hiên có vẻ rất thích bức ảnh này, vậu cầm điện thoại di động của Bạch Kiều Kiều nhìn đi nhìn lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn bố mẹ mình.

“Ba mẹ còn chưa chụp ảnh chung à?” Hiên Hiên nghiêng đầu ngây thơ nói.

“Ừ, không có ai chụp ảnh cho ba mẹ.” Bạch Kiều Kiều cố gắng lừa đứa trẻ.

Không ngờ trẻ con lại không dễ lừa như vậy nên cậu bướng bỉnh nói: “Hiên Hiên biết chụp ảnh.

[Đinh, bắt đầu nhiệm vụ tạm thời, chấp nhận yêu cầu của trần Minh Ngôn: Hãy chụp ảnh cùng Trần Ngôn! 】

Bạch Kiều Kiều:? ? ?