Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Bé Dễ Thương Nhà Ảnh Đế

Chương 1: Cậu không phải

Chương Tiếp »
Edit+beta: Pomato.

Tô Thanh bị đánh thức bởi một tiếng động lớn, cậu bàng hoàng phát hiện mình không nằm trên chiếc giường đơn ở ký túc xá mà đang nằm trên một người đàn ông.

Hơn nữa, còn nằm trên người một người đàn ông đẹp trai, quần áo không chỉnh tề.

Tình huống gì vậy?

Người đàn ông trên giường nửa thân trên cởi trần, nửa thân dưới giấu trong chăn, còn cậu đang dang rộng hai chân, quỳ bên eo người đàn ông.

Lúc người đàn ông mở mắt ra nhìn cậu, có vẻ như không biết chuyện gì cả, sau đó người đàn ông lại nhìn ra phía sau cậu.

Tô Thanh nhìn theo ánh mắt hắn, quay đầu nhìn ra phía sau, mới phát hiện căn phòng này hẳn là phòng khách sạn.

Tiếng động vừa mới vang lên là âm thanh cửa phòng bị đá văng ra, rất nhiều người bước vào trong, dẫn đầu là một cặp nam nữ trung niên mặc quần áo trang trọng, lộng lẫy.

Có lẽ chỉ có một từ để hình dung ra tình huống hiện tại, đó là...

Bắt gian tại giường?

Phì, cậu không phải kẻ gian!

Tô Thanh vội cúi người kiểm tra xem mình còn trong sạch hay không, trên người cậu vẫn khoác áo choàng tắm của khách sạn, vạt áo mở rộng, lộ ra l*иg ngực trần trụi, không khác gì người đàn ông đang nằm kia.

Cũng may vẫn còn qυầи ɭóŧ bảo vệ sự trong sạch của cậu, khiến Tô Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng, mặc dù trên mặt không thể hiện cảm xúc gì nhưng Tô Thanh vẫn cảm nhận được luồng khí áp bức tỏa ra từ hắn, người đàn ông đưa tay đẩy cậu ra, dựa vào đầu giường ngồi dậy, nhìn đám người xông vào.

"Sao vậy? Tới bắt gian hay hỏi tội?"

Tô Thanh thuận theo lực đẩy của hắn, xuống giường đứng sang bên cạnh, buộc lại áo ngủ trên người.

Mặc dù cậu là đàn ông, dù chỉ bị nhìn thấy ngực trần cũng không mất miếng thịt nào, nhưng cậu vốn không có sở thích khoe da thịt.

Người đàn ông dù tức giận nhưng giọng điệu lại rất bình thản, cứ như thể đang nói thời tiết hôm nay rất đẹp, cậu bĩu môi, vì không rõ tình huống hiện tại nên cậu chọn cách im lặng.

"Hành Tri, con nói gì vậy, ba con vừa mới nhận được tin nhắn con gặp chuyện, chúng ta lo lắng cho con nên mới vội xông vào, ai ngờ..."

Vị phu nhân chủ động mở miệng giải thích, nói xong lời cuối lại như thể khó mở miệng nên dừng lại, nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

"Lão Cố, Hành Tri không sao là tốt rồi, hay là chúng ta ra ngoài trước đã, chúng ta ở đây chắc thằng bé cũng không tiện."

Tô Thanh đứng cạnh giường nghe, biết người đàn ông tên Hành Tri, hình như có cảm giác quen quen?

Hành Tri, Cố Hành Tri?

Ôi trời ơi, đây chẳng phải nhân vật trong cuốn tiểu thuyết cậu từng đọc một thời gian trước hay sao, lại còn là ánh trăng sáng mà vai chính thụ thầm thương trộm nhớ nữa.

Tô Thanh tỏ vẻ dường như cậu đã biết được thân phận của mình rồi, giờ cậu chỉ mong mình có thể biến thành một gốc cây xấu hổ rồi tự cụp người lại.

Người đàn ông trung niên kia, cũng chính là cha của Cố Hành Tri, rõ ràng không bình tĩnh như họ, ông ta tức giận chỉ vào Cố Hành Tri.

“Nó không tiện, nó có gì không tiện? Nhìn nó xem bây giờ ra cái giống gì, tôi đã bảo nó không được làm diễn viên, thế mà cứ đâm đầu vào."

Tô Thanh ghét nhất người khác nói về diễn viên, cậu định mở miệng cãi lại, nhưng kịp thời nhận ra không phải đang nói cậu, tiếp tục im lặng.

"Nếu Cố tổng cho rằng tôi làm diễn viên khiến ông mất mặt thì có thể cắt đứt quan hệ cha con, tôi không ngại."

Cố Hành Tri thản nhiên trả lời, nhưng lại như thêm dầu vào lửa.

"Có phải mày nghĩ bà nội chiều mày nên mày không thèm sợ, mày đừng nghĩ là tao không làm được..."

"Thôi nào, lão Cố, đừng nóng giận, dù sao Hành Tri vẫn còn nhỏ, chúng ta cứ ra ngoài trước đã, đợi thằng bé về nhà rồi nói sau."

Người phụ nữ đưa bàn tay được chăm sóc cẩn thẩn vuốt ngực chồng, tiện thể kéo ông ta ra khỏi phòng, trước khi đi còn liếc xéo Tô Thanh một cái đầy ẩn ý.

Tô Thanh giả vờ như không thấy, đánh mắt sang chỗ khác, ai ngờ vô tình chạm phải ánh nhìn của Cố Hành Tri.

"Chào?" Tô Thanh xấu hổ không biết nói gì.

"Hửm!" Cố Hành Tri chỉ đáp lại cậu bằng giọng mũi, sau đó đứng dậy, cầm bộ quần áo bên cạnh mặc lên người.

Nhìn người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, Tô Thanh không khỏi cảm thán, hắn ta quả rất đẹp trai, dáng người cũng đẹp, không hổ danh ông lớn trong làng giải trí.

"Nói đi, cậu đã chụp ảnh hay quay video?" Cố Hành Tri chỉnh sửa tay áo, nhìn về phía Tô Thanh.

"Không có, anh có thể kiểm tra." Tô Thanh vội xua tay.

Cố Hành Tri bước ra khỏi phòng, ngồi xuống sô pha trong phòng khách, lấy điện thoại ra gọi.

Tô Thanh ở trong phòng, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy hình như hắn đang nói ra một dãy địa chỉ, lập tức đến.

Sau khi thu lại tai đang nghe lén, Tô Thanh bắt đầu nhìn quanh phòng, phát hiện trong phòng không còn bộ quần áo nào khác.

Không thể nào, chẳng lẽ nguyên chủ cứ thế này tới?

Cậu nhìn cánh cửa nhà vệ sinh phía bên kia, vào trong mới thấy bộ quần áo được xếp gọn gàng.

Mặc dù chỉ là áo hoodie cùng quần jean đơn giản nhưng ít nhất vẫn tốt hơn áo choàng tắm rất nhiều.

Tô Thanh thay quần áo xong, lấy giấy tờ tùy thân từ ví trong túi ra, quả nhiên giống tên cậu, chỉ là khuôn mặt trong ảnh đẹp hơn nhiều so với cậu trước đây.

Cậu hồi trên bồn cầu hồi tưởng lại một lúc, phát hiện trong trí nhớ có thêm một đoạn ký ức khác lạ.

Xem ra cậu đoán không sai, cậu thực sự đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết đam mỹ yêu đương giới giải trí cậu từng đọc mấy ngày trước.

Hành Tri là thần tượng và là ánh trăng sáng của nam chính thụ, nam chính thụ vì theo đuổi tình yêu nên mới tiến vào giới giải trí.

Cố Hành Tri là ánh trăng sáng không được nhắc đến nhiều trong tiểu thuyết, chỉ xuất hiện ở phần đầu, vai phụ này cũng chỉ được đề cập qua loa.

Nhưng dựa theo ký ức nguyên chủ kết hợp với những gì được tiết lộ trong tiểu thuyết lại biết được thêm không ít chuyện.

Người vừa mới xông vào... khụ khụ, người vừa tới bắt gian là ba của Cố Hành Tri và mẹ kế kiêm dì nhỏ Ông Hà Tinh, kịch bản khá quen thuộc.

Cố Hành Tri còn có một người em trai kém hắn một tuổi, sau khi mẹ Cố Hành Tri qua đời, Ông Hà Tinh đã trở thành mẹ kế.

Người khác đều nói Ông Hà Tinh là dì của hắn chắc chắn sẽ đối xử tốt với hắn, nhưng lòng người khó đoán, Ông Hà Tinh cũng có con của mình, khỏi phải nghĩ đến thái độ với Cố Hành Tri.

Có điều Ông Hà Tinh không chỉ bất công mà còn là một người phụ nữ độc ác.

Vì bị bà ta kí©h thí©ɧ nên Ông Hà Nguyệt vừa mới sinh Cố Hành Tri bị mắc chứng trầm cảm sau sinh, sau đó còn đẩy Ông Hà Nguyệt xuống lầu, giả vờ như Ông Hà Nguyệt tự sát do trầm cảm sau sinh.

Sau khi bước chân vào nhà họ Cố, bên ngoài thì đối xử tốt với Cố Hành Tri nhưng bên trong lại nói xấu bên tai Cố Nam rằng Cố Hành Tri là một kẻ ương ngạnh.

Mối quan hệ cha con giữa Cố Nam với Cố Hành Tri thậm chí còn đóng băng ngay thời điểm Cố Hành Tri quyết định tiến vào giới giải trí.

Chuyện lần này cũng là do Ông Hà Tinh sắp xếp.

Mặc dù Cố Nam tức giận nói muốn cắt đứt quan hệ cha con nhưng Ông Hà Tinh biết, chỉ cần bà nội Cố vẫn còn, Cố Hành Tri chắc chắn sẽ không có khả năng bị đuổi ra khỏi nhà.

Vì gia sản nhà họ Cố, Ông Hà Tinh đã nghĩ ra một cách hay, đó là để Cố Hành Tri cưới đàn ông, sau này sẽ không thể có đời sau, chắc chắn Cố Nam sẽ không để lại Cố thị cho Cố Hành Tri.

Nguyên chủ Tô Thanh bị Ông Hà Tinh nắm được nhược điểm, bắt cậu ta bỏ thuốc Cố Hành Tri rồi phát sinh quan hệ, còn bà ta dẫn người tới bắt gian.

Po: Đặt gạch 1 chương đã, mình sẽ chạy từ từ và đăng dần dần.
Chương Tiếp »