Chương 7: Âm Xảo các

Người đầu tiên đi vào là một nữ tử mặc bộ đồ màu xanh da trời, nàng ta đang ôm một cây đàn tỳ bà và theo sau là một nhóm nữ tử trẻ trung, mỗi bước đi đều toả ra mùi hương thơm ngát, mỗi người một vẻ riêng.

“Nô gia Lam Tú dẫn theo các tỷ muội ra mắt ba vị công tử.”

“Lam Tú là hoa khôi của Âm Xảo các, chỉ bán nghệ chứ không bán thân.” Tề công tử lên tiếng. “Ngàn vàng vạn lượng cũng khó được gặp một lần, hơn nữa tiếng đàn tỳ bà của Lam Tú là một tuyệt tác ở triều Ân đấy.”

Lam Tú tìm một chỗ ngồi xuống, chỉnh dây đàn rồi bắt đầu gảy một khúc đàn tỳ bà.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng êm dịu, âm thanh tựa như dòng suối róc rách, chảy qua sâu trong trái tim khiến mọi cảm xúc tiêu cực đều bị cuốn đi.

Sau khi đàn xong một khúc, Lam Tú chủ động đi đến bên cạnh Trịnh Tương và Từ Miểu, bưng bầu rượu lên, rót vào mỗi ly nửa ly rượu trước mặt Từ Miểu và Trịnh Tương.

“Hai vị công tử có thể uống cạn rượu mà nô gia rót không?” Lam Tú cười nhạt, mê hoặc chúng sinh.

Trịnh Tương đâu thể chịu nổi đòn tấn công của tỷ tỷ xinh đẹp, ngay lập tức uống hết ly rượu. Trịnh Tương uống xong còn chép miệng hai cái, trên mặt lộ vẻ hưởng thụ.

Từ Miểu vốn muốn ngăn cản nhưng động tác của cô bé Trịnh Tương này thực sự quá nhanh, nàng hoàn toàn không thể ngăn kịp.

“Vị công tử này, sao ngài lại không uống, là vì ghét bỏ nô gia sao?” Nói xong, nàng ta tỏ vẻ thất vọng trông rất đáng thương.

Tề công tử lên tiếng phụ hoạ: “Đúng đấy, đại huynh đệ, sao huynh nỡ làm cô nương Lam Tú của chúng ta đau lòng chứ. Bao nhiêu người cầu mà còn không được chuyện tốt như thế này đâu.”

Từ Miểu hơi khó xử, nàng và Trịnh Tương lén lút chạy đến đây, hơn nữa với địa vị của hai người ở Trịnh phủ thì hẳn sẽ không có ai đi theo bảo vệ họ cả.

Huống hồ họ vừa quen biết Tề công tử, còn không hiểu rõ về Tề công tử lắm, nếu tuỳ tiện uống rượu ở thanh lâu trong tình huống này… Từ Miểu hơi bận tâm.

Dường như Tề công tử đoán được Từ Miểu đang nghĩ gì, cầm ly rượu trước mặt nàng lên một hơi uống cạn, nói: “Trịnh đại công tử không cần lo lắng, đây là rượu trái cây nồng độ thấp, người bình thường uống một bình sẽ không thể say được. Hơn nữa, Lam Tú cũng sẽ không cho khách uống rượu không sạch sẽ, nếu không chẳng phải nàng ấy sẽ phá hỏng danh tiếng của mình sao?”

“Vả lại ta và hai tiểu huynh đệ vừa quen đã thân, mới bằng lòng đưa các huynh đến cùng, bây giờ như thế này, ngược lại là ta không suy nghĩ chu toàn rồi.”

Từ Miểu cười xấu hổ, biết mình lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Lúc này Lam Tú đi lên hoà giải: “Chắc hẳn vị công tử này nhìn thấy nô gia quá kích động, nên chưa thể phản ứng lại kịp.”

Mặc dù ai có mặt ở đây cũng biết đó chỉ là cái cớ, nhưng đã có người đưa thang thì cớ sao không theo đó đi xuống.

Từ Miểu vội vàng nói: “Lam Tú cô nương nói đúng, ta thực sự quá kích động, chưa thể phản ứng kịp. Ta nhận lỗi với Lam Tú cô nương, cũng mong Lam Tú cô nương đừng để bụng chuyện này.”

Tề công tử cười rộng lượng: “Hoá ra là vậy, là ta trách nhầm huynh rồi, ta nhận lỗi với huynh đệ.”

Chuyện ngoài lề này cứ trôi qua như vậy.

“Các ngươi nhàm chán quá rồi, thôi cứ để Lam Tú cô nương hầu hạ chúng ta, tất cả lui xuống hết đi.” Tề công tử cho những cô nương khác rời khỏi phòng.

Sau khi những cô nương kia rời khỏi phòng, Tề công tử nói: “Nhiều người lộn xộn, bây giờ chỉ còn mấy người chúng ta, chi bằng để Lam Tú cô nương đàn thêm một khúc nữa. Cơ hội như thế này hiếm có lắm đấy.”

Từ Miểu và Trịnh Tương đều bày tỏ mình không có ý kiến, chủ yếu là khúc tỳ bà Lam Tú đàn thật sự rất hay, quá nhiều người sẽ gây ồn ào làm ảnh hưởng đến cảm giác khi nghe nhạc.

Tiếng đàn nhỏ dần, vương vấn không dứt.

Sao đầu lại có cảm giác hơi choáng nhỉ?

Bộp, bộp.

Đầu của Từ Miểu và Trịnh Tương lần lượt gục xuống bàn, phát ra âm thanh nặng nề.

“Chủ tử, hai người này phải xử lý thế nào?” Sau khi nghe thấy âm thanh nặng nề, Lam Tú quỳ trên mặt đất nói với Tề công tử.

“Tắt hương trong bát hương trước đi. Cho dù ta đã uống thuốc giải độc nhưng ở lại lâu như thế, cũng sắp không thể chịu nổi rồi.”

Lam Tú nghe lời dụi tắt hương trong bát hương đi, rồi đi tới trước cửa sổ mở cửa ra.

Sau khi làm xong những chuyện này, Lam Tú lại tiếp tục quỳ xuống bên chân Tề công tử, chờ Tề công tử lên tiếng.

“Cứ để hai người này ở đây trước đã. Có lẽ hắn ta sắp tìm đến đây rồi, ta đi trước, trong thời gian này ngươi cũng cẩn thận một chút. Hai người này đủ để ta kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa.”

“Vâng.”

Tề công tử nhảy ra khỏi cửa sổ, đáp xuống bãi cỏ. Vừa nhìn lại đã không còn thấy bóng dáng của hắn đâu nữa.

Lúc này, ở lầu một của Âm Xảo các.

Một người đeo mặt nạ vàng bước vào, chính là người đã lướt qua Từ Miểu trên đường. Phía sau hắn ta là một người khác, không đeo mặt nạ nhưng mặc một bộ đen tuyền. Nếu Từ Miểu ở đây, chắc chắn có thể nhận ra thân phận của người đi theo phía sau nam tử đeo mặt nạ.

“Hai vị công tử mời vào, không biết hai vị đến đây muốn nghe nhạc, xem múa hay…”

Người đeo mặt nạ vàng không thèm để ý đến tú bà mang vẻ mặt khó tả ở trước mặt, toàn thân toát ra sự lạnh lẽo, vòng qua tú bà đi vào trong lầu.

“Ôi trời, công tử, ngài không phải đến đây để đập phá đấy chứ.”

Nam tử mặc áo đen đi phía sau nam tử đeo mặt nạ kéo tú bà lại: “Ngươi đừng đi lên để tự rước họa vào thân, ấu đệ của hắn từ nhỏ học toàn chuyện không tốt, đến nơi này, chỉ là để bắt người thôi.”

“Ta đi xem thử, kẻo hắn nhất thời nóng giận đánh chết người khác.”

Nam tử mặc áo đen vừa nói vừa đi vào trong.

Vẻ mặt của tú bà hơi kỳ quặc, nhưng cũng rất biết điều không đi qua đó nữa.

Mặc dù nam tử mặc áo đen đến muộn nhưng tốc độ không chậm chút nào, trong một khoảng thời gian ngắn đã xuất hiện phía sau nam tử đeo mặt nạ.

Nam tử mặc áo đen thấp giọng nói với nam tử đeo mặt nạ trước mặt hắn ta: “Chủ tử, người của chúng ta truyền tin hắn ta đang ở căn phòng ngoài cùng bên trái lầu hai.”

“Các chủ Thất Nhật các, ta phải xem xem hắn ta trông thế nào.” Toàn thân nam tử đeo mặt nạ toát ra sát ý mạnh mẽ, nam tử mặc áo đen cũng hung dữ siết chặt nắm đấm. Rõ ràng hai người này đều có thù oán sâu nặng với Các chủ Thất Nhật các.

Đến cửa phòng, còn chưa đợi nam tử mặc áo đen mở cửa, nam tử đeo mặt nạ đã đá cửa ra.

Sau khi nhìn rõ tình hình trong phòng, thân hình nam tử đeo mặt nạ chợt khựng lại, suýt nữa đã nghiến nát răng: “Chạy rồi, để hắn ta chạy mất rồi!”

Trong lòng nam tử mặc áo đen bỗng căng thẳng, xong rồi, chủ tử sẽ không phát điên chứ.

“Chủ tử, người…”

Điều khiến nam tử áo đen không ngờ là nam tử đeo mặt nạ lại dần bình tĩnh lại: “Không sao, cứ từ từ, Các chủ Thất Nhật các tiếng tăm lừng lẫy, sao có thể dễ dàng để bị tóm chứ.”

Nam tử đeo mặt nạ và nam tử mặc áo đen không thèm liếc nhìn Từ Miểu và Trịnh Tương đang nằm trên bàn, chỉ hung dữ phất tay áo rời đi.

Tú bà vẫn luôn chú ý đến tình hình bên này, nhìn thấy họ trở về tay không thì trên mặt nở nụ cười bí ẩn.

Nhưng Từ Miểu và Trịnh Tương đáng thương cứ bất tỉnh như vậy suốt cả đêm.

Ngày hôm sau.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, mau dậy đi.” Trịnh Tương sắp khóc đến nơi rồi, mặt trời đã lên cao ba sào rồi mà họ vẫn còn chưa về phủ. Lỡ như bị phát hiện thì phải làm sao, cũng có thể họ đã bị phát hiện rồi.

Từ Miểu mơ mơ màng màng bị gọi dậy, chưa kịp nhận ra đã xảy ra chuyện gì: “Để ta ngủ thêm chút nữa đi, muội nói với ma ma giúp ta, ta bị đau bụng…” Từ Miểu chưa nói xong lại ngủ mất.

“Tỷ tỷ, chúng ta không ở trong phủ, làm thế nào đây.” Trịnh Tương gắng sức lay Từ Miểu tỉnh lại.

Nghe thấy lời này của Trịnh Tương, Từ Miểu loáng thoáng nhớ ra điều gì. Thôi rồi, bị tính kế rồi. Không đúng, điều quan trọng hơn là bây giờ hai người họ đều ở bên ngoài, đừng nói lúc này quay về Khinh Tố viện, thậm chí lặng lẽ mò về phủ cũng không phải chuyện dễ.

Thấy mặt trời đã lên cao, Từ Miểu rơi vào trầm tư. Vài giây sau, Từ Miểu nhìn Trịnh Tương: “Ta cũng không biết nên làm thế nào.”

“Hay là muội và ta cùng cầu nguyện trời xanh đi, hy vọng hôm nay ma ma tạm thời bận việc không đến được, đồng thời cũng không ai phát hiện ra tại sao không có người ở trong viện?”

“Hả?” Trịnh Tương mở to mắt, kinh ngạc không thôi, tuy nhiên nàng ấy vẫn nói theo: “Cầu xin trời xanh không ai phát hiện ra chúng con biến mất.”

Từ Miểu cười hì hì, an ủi: “Tương Tương đừng sợ, tỷ tỷ sẽ bảo vệ muội. Đi thôi.”

Trên đường từ Âm Xảo các về Trịnh phủ, Từ Miểu đã nghĩ rất nhiều.

Từ Miểu đang nghĩ nếu nàng nhận tất cả lỗi lầm về mình, Trịnh Tương sẽ bị ảnh hưởng bao nhiêu. Trịnh phu nhân chắc sẽ không thừa cơ này làm tổn hại thanh danh của Trịnh Tương đấy chứ, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, con gái của bà ta chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng và đằng sau cánh cửa đóng cửa kín, Trịnh Tương nhất định sẽ không thoát được, đây là kết quả tệ nhất.

Hoặc nàng có thể mang Triệu Nhàn Viễn ra, nhưng mới nghĩ một chút nàng đã tự phủ nhận, ai sẽ tin một nha hoàn lại có thể quen biết với đương kim hoàng đế chứ.

Rốt cuộc nên làm thế nào đây…

Trong khi nàng đang suy nghĩ thì họ đã đi tới cái lỗ chó nơi mà họ đã lén chuồn ra khỏi phủ.

Cái lỗ chó này nối liền với một viện khác trong Trịnh phủ. Khác với Khinh Tố viện, ban ngày sẽ có tôi tớ quét dọn viện này nhưng đến tối thì không có ai cả.

Càng đến trước Trịnh phủ, khuôn mặt của Trịnh Tương càng trắng bệch, còn lông mày của Từ Miểu càng nhíu chặt.

Từ Miểu nhìn lỗ chó, hơi hoa mắt chóng mặt, có lẽ phía sau lỗ chó đã được đặt một cái dao cầu, chỉ cần Từ Miểu dám chui qua thì giây tiếp theo dao cầu kia sẽ lấy mạng Từ Miểu ngay lập tức.

Lúc này có sợ hãi cũng vô dụng, thò đầu một đao, thụt đầu cũng một đao, phải liều thôi.