Chương 5

Nhà kho cách hậu viện một khoảng, Giang Nhiễm vừa mới đi ra khỏi nhà gỗ, đã thấy cách đó không xa có một bóng người lung la lung lay đi về hướng này.

Cảnh sắc ban đêm mờ ảo, cô không thể nhìn thấy rõ, liền muốn tiến gần hơn hai bước rồi lên tiếng gọi.

Nhưng mà trước kia đại não kịp phản ứng thì thân thể đã làm xong, đợi đến khi cô khôi phục tinh thần, bóng người kia đã hướng về phía hậu viện mà chạy tới.

Người kia… Ánh mắt cô nhìn về phía bóng dáng lung la lung lay hành động chậm chạm kia một lần nữa, sững sờ ba giây, tim Giang Nhiễm đập mạnh một cái: Là tang thi!

Dường như đã ngửi được mùi vị huyết nhục tươi mới trong không khí, tang thi kia chuyển động đầu, rồi cuối cùng quay đầu nhìn về phía Giang Nhiễm.

Giang Nhiễm lập tức nổi khùng, dùng sức đóng chặt cửa sau.

Không có mở được.

Bọn họ đã khóa cửa sau lại?!

Lại dùng lực đẩy thêm hai cái, cửa sau phát ra âm thanh ken két, cánh cửa vẫn y nguyên không hề nhúc nhích.

"Mẹ nó, đám người này thật sự là…" Trong kho hàng vẫn đang có người bị thương, bọn họ vậy mà có thể khóa cửa sau lại? Giang Nhiễm tức đến bật cười: Quả nhiên, đám người kia đều hy vọng Giang Nhiễm Nhiễm có thể chết đi sớm một chút… Bọn họ đều nghĩ như vậy, thế mà cô lại hết lần này đến lần khác không cho bọn họ được như ý nguyện.

tang thi từng bước tiến tới gần.

Giang Nhiễm lùi lại hai bước, đánh giá kết cấu của sân nhỏ và tòa nhà, vách tường bên ngoài không tính là cao, vì để duy trì thẩm mỹ nên trên tường còn có hai cái cửa sổ theo phong cách cổ điển, nếu như cô trèo lên cửa cổ để leo đến trên vách tường thì cô sẽ leo xuống kiểu gì?

Hay là… Tầm mắt của cô rơi vào đầu tường tiếp giáp với ban công của tầng hai, trong lòng đã có quyết định.

Đã không thể đi xuống, vậy thì trực tiếp leo lên tầng hai là được rồi. Vừa rồi Tạ Thừa Chi mới nói cơm tối đã làm xong, hiện tại mọi người khẳng định đang ở tầng một ăn cơm.

Nhân lúc không có người, cô còn có thể tìm vài bộ quần áo để thay.

Sau khi hạ quyết tâm, Giang Nhiễm quyết đoán leo lên cửa sổ, cố gắng bò về phía đầu tường.

Ngay khi cô vừa trèo lên đến đầu tường, tang thi cũng đã đi đến góc tường, thò tay muốn bắt lấy chân cô.

"Hự…" Giang Nhiễm dùng sức đá đi tang thi đang bắt lấy giày của mình, sau đó núp ở đầu tường, nhìn thi thể di động sắc mặt dữ tợn đang hành động chậm chạm, da đầu cô run lên một cái.

Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa cô đã chết rồi.

Nếu như Giang Nhiễm Nhiễm không có tỉnh lại, nếu như cô không rời khỏi căn phòng kia, thì rất nhanh tang thi cũng sẽ ngửi thấy mùi máu thịt mà đi đến cắn chết cô….

Nhìn tang thi vẫn đang kiên nhẫn đứng ở góc tường, Giang Nhiễm cầm một miếng mái ngói lên hướng về phía đầu tang thi mà đập.

Sau một tiếng "Bốp", trên đầu tang thi có nhiều thêm một cái lỗ, nhưng vẫn không có chút dấu hiệu nào là sẽ ngã xuống.

Giang Nhiễm: "...."

Thiếu nữ nằm trên đầu tường, cẩn thận di chuyển đến ban công của tầng hai.

Thân thể cô dần mất đi cảm giác, hai má tựa hồ bị gió lạnh thổi đến tê liệt, Giang Nhiễm cắn răng, di chuyển tay chân đã cứng ngắc. Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cô cũng chạm được đến ban công tầng hai.

Giang Nhiễm dùng cả tay lẫn chân bò vào ban công tầng hai.

Không đợi cô kịp thở ra, cánh cửa thủy tinh ở ban công đã bị mở ra, một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi xuất hiện trong tầm mắt cô.

Một người đàn ông mặc một cái áo len cao cổ màu trắng, phối với quần dài màu xám khói, bên ngoài khoác một cái áo lông dày, cả nhìn sạch sẽ năng động.

Anh ta có đôi mắt màu nâu, thanh lãnh sáng ngời, phản chiếu lại rõ ràng bộ dạng chật vật của cô.

Nhìn thấy cô, anh ta mở to hai mắt, biểu lộ sự nghi ngờ.

"Cô…"

"Giáo sư Tư, giáo sư Tư ngài đang ở đâu?" Cùng với lúc người đàn ông mở miệng, một giọng nói truyền từ phía ngoài cửa vào, Giang Nhiễm nghe được giọng nói của Lạc Nhị truyền tới, "Giáo sư Tư, Cố đội trưởng bảo tôi lên nói cho ngài một tiếng, cơm tối đã chuẩn bị xong."