Chương 21

"Giang Nhiễm" Ngay khi cô đang nghĩ ngợi lung tung, thì tên tai đã truyền đến giọng nói của Tư Tự.

Giang Nhiễm theo bản năng quay đầu lại, nhìn về phía anh, nghi hoặc hỏi: "Tư Tự, có chuyện gì vậy?"

"Lại đây." Anh tháo dây an toàn của cô ra, ra hiệu cho cô lại gần.

Giang Nhiễm tiến lại gần anh.

"Tư Tự, anh…."

Không kịp nói hết câu, người đàn ông bỗng nhiên nghiêng người nằm xuống, dùng hai chân của cô làm gối đầu, sau khi điều chỉnh tư thế xong thì nhắm mắt lại.

"Bao giờ đoàn đội nghỉ ngơi thì đánh thức tôi."

"A? A!" Bởi vì Tư Tự đột nhiên cử động, Giang Nhiễm theo phản xạ mà giơ cả hai tay lên đáp ứng, rồi cẩn thận hạ tay xuống, "Anh nghỉ ngơi cho tốt đi."

Cả đêm hôm qua anh không ngủ…. Khẳng định là rất mệt mỏi đi?

Nhìn vào gương chiếu hậu thấy tên đàn ông chiếm nghi của thiếu nữ, Cố Vân Thanh thở dài, nhỏ giọng thầm nói: "Thật không nhìn ra cậu là con người như vậy đấy…."

….

Cũng chú ý đến đám thú biến đằng sau đoàn xe, Lạc Nhị đang ngồi ở ghế phụ mở cửa sổ xe xuống, nhíu mày nhìn đám dã thú hung tợn đang đuổi theo đoàn xe.

"Bọn họ…. Không định quản sao?"

"Hẳn là vậy." Tạ Thừa Chi đang lái xe cũng nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, bĩu môi, "Dù sao thì bọn nó chạy mệt rồi tự nhiên là dừng lại thôi."

"Nói cũng đúng." Cho dù thú biến dị có thật sự muốn công kích, thì chiếc xe này của bọn họ cũng không phải là lựa chọn đầu tiên.

Cố Thanh Vân đã đáp ứng bảo vệ đội ngũ của bọn họ, lần xuất phát này đã sắp xe của bọn họ vào giữa đoàn xe.

Trước sau đều có dị năng giả của căn cứ Tây Lĩnh bảo hộ, vậy nên dù có bị tấn công thì cũng không cần phải quá lo lắng.

Lạc Nhị đang muốn ngó ra ngoài cửa sổ thì đã thấy có lưỡi dao gió sắc bén chém tới, lập tức chém đám thú biến dị thành từng đoạn.

Lạc Nhị: "...."

"Là Cố Vân Thanh." Dịch Hi vẫn luôn trầm mặc, nhìn sắc mặt trắng nhợt của Lạc Nhị, mỉa mai nói, "Cũng may vị Cố đội trưởng kia là một người giữ lời hứa, nếu không thì…. Ha ha."

Nghe thấy Dịch Hi nhắc lại chuyện tối qua, Chu Tiên nhướn mày: "Dịch Hi, sao tôi lại không biết, quan hệ của cô với Giang Nhiễm tốt đến vậy luôn rồi hả?"

Đối với mấy vấn đều râu ria này, Dịch Hi thản nhiên cười một tiếng, sau tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, không trả lời.

Chu Tiên thấy mình bị lơ đi, còn muốn nói chuyện, nhưng lại thấy Lạc Nhị khẽ lắc đầu.

Cô ta tức giận ngậm miệng lại.

Nhìn bóng dáng Dịch Hi đang nhắm mắt dưỡng thần qua gương chiếu hậu, khóe miệng Lạc Nhị khẽ cong lên lộ ra một ý cười không rõ cảm xúc.

Cô ta biết nguyên nhân mà Dịch Hi châm chọc khıêυ khí©h mình, cũng biết nguyên nhân mà Dịch Hi bênh vực Giang Nhiễm Nhiễm. Cô ta không nói ra cũng là vì cảm thấy người phụ nữ này quá đáng thương, đáng thương đến mức cô ta không thể ra tay.

Nhưng cô ta đã không quản rồi, mà hết lần này đến lần khác khıêυ khí©h cô ta. Haizz, xem ra đã đến lúc để cho Dịch Hi một cái tát, giúp cô ta tỉnh lại khỏi giấc mộng.

….

Đoàn xe đi cả một buổi sáng, cho tới gần một giờ chiều, Cố Vân Thanh mới hạ lệnh nghỉ ngơi một giờ.

Bởi vì đang trên đường, đội ngũ cũng chỉ phân phát đơn giản ít đồ hộp và bánh mì ăn cho đỡ đói.

Cố Vân Thanh mở cửa xe hít sâu mấy hơi, nhận lấy đồ hộp mà Tống Dung đưa tới, rồi quay đầu lại nhìn về phía Giang Nhiễm, âm thầm hỏi: "Có muốn ăn chút gì đó không?"

Có lẽ vì cả sáng nay đều không phải nhúc nhích, nên Giang Nhiễm cũng không quá đói.

Cô lắc đầu, tỏ vẻ không cần.

Cố Vân Thanh liếc nhìn Tư Tự vẫn đang hít thở đều đều, nhảy xuống xe đóng cửa lại.

Sau động tĩnh rất nhỏ ở phía trước, Tư Tự mở đôi mắt vốn đang đóng chặt ra.

Người đàn ông khẽ động, Giang Nhiễm liền cúi đầu nhìn anh: "A, anh đã tỉnh…"

Tư Tự đảo tròng mắt rồi ngồi dậy, mơ màng ừm một tiếng.

Hiển nhiên đã được nghỉ ngơi không tệ, sắc mặt của người đàn ông khá thỏa mãn, lười biếng dựa vào ghế, như một con mèo lớn đang thỏa mãn.

"Cố đội trưởng nói nghỉ chân trong một giờ, anh có muốn ăn gì không?" Giang Nhiễm rất muốn ra ngoài đi lại một chút, nhưng hai chân bị anh dùng làm gối đầu cả một buổi sáng đã sớm tê rần, không tri giác. Cho nên cô chỉ có thể tìm chỉ đề để nói chuyện phiếm với anh.

"Ừm." Tư Tự đẩy cửa xe ra, quay đầu lại nhìn cô, "Không xuống xe?"

"Tôi…." Nhớ đến tính cách của Tư Tự, Giang Nhiễm liền ăn ngay nói thật, "Chân của tôi đã tê rần rồi…."

Tư Tự: "...."

Lúc cô gái nhỏ nói lời này còn cúi đầu xuống, dáng vẻ có phần e lệ, Tư Tự vốn chậm hiểu, nếu cô nói ra lời ngại ngùng khách sáo thì người thiệt chỉ có thể là mình.

Người đàn ông trầm mặc, đi qua bên kia mở cửa xe ra, nghiêng người giúp thiếu nữ tháo dây an toàn, rồi một tay ôm lấy eo cô, một tay vòng qua chân cô, ôm người lên đi ra ngoài.

"Tư, Tư Tự…." Đột nhiên bị ôm lên, cảm giác mất trọng lực khiến cho cô theo phản xạ có điều kiện mà đưa tay lên ôm cổ anh, lắp bắp nói, "Không, không cần phiền toái như vậy đâu…. Tôi nghỉ ngơi một chút là được rồi."

Tư Tự cúi đầu nhìn thiếu nữ trong ngực, đập vào mắt anh chính là khuôn mặt ửng đỏ và đôi mắt lúng túng ngại ngùng của cô, khóe miệng khẽ cong lên, "Không phiền toái."

"Này, Tư Tự, cái tên này, cậu…." Cố Vân Thanh quay đầu lại vừa hay nhìn thấy người đàn ông đang ôm thiếu nữ xuống xe, anh ta không nhịn được mà giật giật khóe miệng, ghét bỏ nói: "Không thể tin được một lão nam nhân khi yêu sẽ trở nên như thế này, thật buồn nôn…."

Nghe được lời nói thầm của đội trưởng, Tống Dung nhỏ giọng nói: "Giáo sư Tư thật sự thích cô gái kia sao?"

"Sao mà tôi biết được?" Cố Vân Thanh bĩu môi, "Tên kia tính tình thất thường, nói không chừng đây chỉ là do tâm huyết nhất thời dâng trào…. Nhưng hiện tại cậu ta cưng chiều cô gái kia là thật, nếu mấy người không có việc gì thì đừng đến chọc người ta, kẻo cậu ta sẽ biến mấy người thành bánh quai chẻo đấy."

Tống Dung gượng cười: "Đội trưởng, cho dù anh có cho tôi mười lá gan thì tôi cũng không dám đi gây sự với giáo sư Tư đâu…."

Nói đùa gì vậy chứ, vị kia đã thoát ra được khỏi phòng thí nghiệm với toàn thân đẫm máu trông như ma quỷ, mấy tên lâu la như bọn hắn sao có thể có gan đi trêu chọc chứ?

"Mấy người không dám…." Cố Vân Thanh liếc nhìn đám người cách đó không xa, hừ một tiếng, "Nhưng vẫn có người dám đó, ha ha."

….