Chương 17

Tạ Thừa Chi thả chậm bước chân, đương nhiên Lạc Nhị cũng nhận ra.

Cô ta liếc nhìn bạn trai của mình, xong lại quay đầu nhìn về phía Giang Nhiễm Nhiễm.

Chỉ suy nghĩ trong nháy máy, trong nội tâm cô ta đã có chủ ý.

Cô ta gọi tên Giang Nhiễm lên: "Nhiễm Nhiễm."

….

Không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa đã gặp được nam nữ chính, Giang Nhiễm gật đầu với hai người họ, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Tư Tự.

Người đàn ông tùy ý mặc lên một chiếc áo khoác màu đen, gió cuốn làm cho vạt áo tung bay tạo ra những độ cong không theo quy tắc, như hạc đang giương cánh bay.

Cơ thể Tư Tự không có cơ bắp cường tráng cuồn cuộn, nhưng không biết tại sao vẫn tạo cho cô cảm giác an toàn, dường như chỉ cần có anh ở đây thì dù núi sông có lật úp cũng không sao.

Dường như cả hai tâm đầu ý hợp, khi đang nói chuyện với Cố Vân Thanh, Tư Tự cũng nhìn sang phía cô.

Đôi mắt màu nâu nhạt của anh hiện lên ý cười, anh nghiêng đầu, đợi cô đi đến gần.

Giang Nhiễm theo bản năng mà bước nhanh hơn.

Sau đó….

"Nhiễm Nhiễm!"

Sau lưng truyền đến giọng nói của Lạc Nhị, cô theo bản năng mà dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía Lạc Nhị.

Ngay tại lúc thiếu nữ dừng bước quay người, Cố Vân Thanh có thể cảm nhận được rõ ràng không khí quanh người Tư Tự đột nhiên giảm thấp xuống.

Anh ta giật giật khóe miệng, hạ cửa kính xe ở ghế lái phụ xuống.

"Này." Mở cửa ở ghế phụ xong, Cố Vân Thanh ghé vào trên bệ cửa, thấp giọng nói, "Nếu không thích, thì mang người tới đây đi."

Nghe người trong đội ngũ của bọn họ nói Giang Nhiễm và Tạ Thừa Chi trước kia từng là người yêu, nếu cứ để cho hai người bọn họ ở chung như vậy, không sợ củi cũ bốc cháy sao?

Dù sao thì Giang Nhiễm quả thật là rất có phân lượng, còn về Tạ Thừa Chi… Đàn ông mà, dù nhiều hay ít thì đều nhìn mặt thôi.

Dù không có để ý đến Cố Vân Thanh, nhưng vẫn không thể để mặc Giang Nhiễm chạy đến chỗ của hai người kia được, Tư Tự liền nhấc chân lên, chuẩn bị đi qua.

Ai ngờ, Giang Nhiễm vốn đang dừng bước lại bỗng nhiên động.

Cô chạy vài bước đến trước mặt anh, ngẩng mặt lên nhìn anh: "Tư Tự."

Khí lạnh quanh người đàn ông nhanh chóng tản bớt đi, giọng trầm lên tiếng: "Ừm?"

Cô bỏ tấm chăn đang khoác trên vai xuống rồi đưa cho anh: "Hiện tại tôi không lạnh nữa rồi, cái này anh thu lại đi."

Tư Tự nhận lấy chăn lông thu lại vào trong không gian, mà Giang Nhiễm cũng thuận thế đứng bên cạnh anh.

Đang đi về hướng của Giang Nhiễm, Lạc Nhị chỉ có thể rảo bước nhanh hơn: "Nhiễm Nhiễm, tôi gọi cô đấy, cô chạy nhanh như vậy làm gì chứ?"

"Tôi không có chạy nha." Giang Nhiễm vô tội trả lời, "Cô tìm tôi có chuyện gì không?"

"A, là như này, tôi vừa mới cùng Cố đội trưởng bàn luận qua, biết được xe này của bọn họ sẽ ở phía trước mở đường." Lạc Nhị thản nhiên nói, "Tôi nghĩ, cô không có bất kỳ dị năng nào, nếu gặp phải phiền toái gì thì đám người Cố đội trưởng còn phải phân thân chăm sóc cho cô, nếu không, hay là cô ngồi cùng với chúng tôi ở chiếc xe phía sau đi?"

Cô ta nói đến có lý, Cố Vân Thanh nhịn không được mà thầm vỗ tay cho cô ta ở trong lòng. Đã có tình huống xấu hổ như tối qua rồi, vậy mà người phụ nữ này vẫn có thể nói ra những lời như vậy, thật là một người có thể nhẫn nhịn vì tâm kế mà.

"Gây thêm phiền toái?" Giang Nhiễm không muốn ở cùng một chỗ với Lạc Nhị, nhưng cũng không muốn gây thêm phiền toái cho Tư Tự, cô chần chừ nhìn về phía Tư Tự, "Sẽ sao?"

"Sẽ không." Người đàn ông bình thản trả lời, có phần không kiên nhẫn bắt lấy cánh tay của Giang Nhiễm, kéo về phía cửa sau của xe việt dã, đẩy người lên xe.

Người phụ nữ tên là Lạc Nhị này…. Tư Tự nhìn về phía Lạc Nhị nhíu mày, vẻ mặt rất không vui: Hoài nghi về năng lực của anh còn chưa tính, đã vậy còn muốn kiếm cớ đưa Giang Nhiễm của hắn đi sao? Thật là chán ghét.

Bị ánh mắt sắc bén tựa như lưỡi dao liếc qua, cơ thể Lạc Nhị theo bản năng mà trở nên cứng ngắc, sau khi khôi phục tinh thần thì sau lưng đã có thêm một tầng mồ hôi lạnh.

Chuyện gì vừa xảy ra? Loại cảm giác này…. Người đàn ông tên Tư Tự này rốt cuộc là có lai lịch gì?

Lạc Nhị mời Giang Nhiễm đi chung một xe với mình không phải là không có nguyên do.

Đầu tiên, Tư Tự biết rõ Giang Nhiễm với Tạ Thừa Chi đã từng qua lại, nếu như Giang Nhiễm mà đáp ứng lời đề nghị của cô ta, thì trong lòng Tự Tự nhất định sẽ sinh ra khúc mắc. Mà liệu Giang Nhiễm có đáp ứng không? Đương nhiên là có rồi, người phụ nữ kia mê luyến Tạ Thừa Chi đến tẩu hỏa nhập ma như vậy, sao có thể từ chối cơ hội đi chung với hắn được cơ chứ.

Tiếp theo, cô ta đưa ra lời đề nghị như thế này, tựa như là đang nói, Giang Nhiễm chỉ là một người bình thường, lộ ra việc cô vô dụng như thế nào…. Nếu đã quyết định cùng đi đến căn cứ Tây Lĩnh, cô ta không ngại thể hiện sức mạnh của mình trước mặt Cố Vân Thanh.

Cuối cùng, cô ta nhớ rõ trong đội ngũ có Tưởng Dự vẫn luôn có ý đồ xấu với Giang Nhiễm, chỉ cần Giang Nhiễm đồng ý đi, cô ta có thể tìm cơ hội để cho Tưởng Dự với Giang Nhiễm phát sinh chút chuyện khiến cho người ta hiểu lầm.