Chương 11

Loại thời điểm này rồi còn muốn lấy điểm cống hiến? Lạc Nhị nhìn chằm chằm Giang Nhiễm một hồi lâu, giật giật khóe miệng, nói: "Đương nhiên rồi, đây là Nhiễm Nhiễm có cống hiến với đội ngũ, đương nhiên là cô sẽ có điểm cống hiến. Cô muốn đổi lấy cái gì?"

"Điểm cống hiến này của tôi có thể đổi được cái gì?" Giang Nhiễm cười trào phúng, "Nếu chỉ có thể đổi được một miếng bánh mì…."

Dù cho chỉ đổi được có một miếng bánh mì thì cũng là do cô ta đã vô cùng có cốt khí rồi, không phải sao? Lạc Nhị cười thản nhiên, không có tiếp lời, chợt lại nghe thấy Giang Nhiễm nói tiếp: "Vậy thì đổi cho tôi một miếng bánh mì đi."

Lạc Nhị: "...???"

"Nhưng mà…. Sự cống hiến của tôi lớn như vậy, nhất định là không phải chỉ đổi được một miếng bánh mì, đúng không Lạc đội phó?"

Hiện tại người bị vứt bỏ chính là cô, mà dường như người đang rơi vào tuyệt cảnh lại là cô ta, Lạc Nhị cảm thấy mình như đang bị ép đến chật vật không thể chịu nổi.

Cô ta hít một hơi thật sâu, nhẫn nhịn hỏi: "Cô muốn đổi lấy thứ gì?"

"Tôi có thể tự đi chọn sao?"

"...." Mắt nhìn vào người bên cạnh vẫn đang trầm mặc không nói gì, Lạc Nhị đứng dậy, "Có thể, cô đi theo tôi."

Thấy cô ta đi ra ngoài, Giang Nhiễm cũng đứng dậy theo, trước khi đi còn theo bản năng nhìn về phía Tư Tự vẫn đang an tĩnh ngồi uống nước.

Nhận thấy ánh mắt của cô, Tư Tự đặt ly nước xuống, chân thành nói: "Đầu tiên nên chọn thuốc, không đúng, chọn đồ ăn đi, đồ ăn vặt cũng được, về sau đi trên đường có thể dùng để gϊếŧ thời gian."

Giang Nhiễm giơ tay tạo dáng OK, rồi đi theo sau Lạc Nhị ra ngoài.

Xem đùa giỡn đủ rồi, Cố Vân Thanh nhìn thấy Giang Nhiễm đã đi ra ngoài, liền xán đến bên người Tư Tự, mặt mũi tràn đầy vẻ hóng hớt: "Xem ra cậu thật sự rất vừa ý với em gái kia sao? Ngoại hình của em gái kia đúng là không tệ, nhưng Tư Tự, cậu vốn đâu phải một tên đàn ông nông cạn chỉ biết nhìn mặt. Nói đi, cậu vừa ý điểm gì ở em gái kia vậy hả?"

Nghe được câu hỏi của bạn tốt, Tư Tự nghiêng đầu ngẫm nghĩ, chớp chớp mắt mấy cái: "Tôi…."

Cố Vân Thanh mong đợi: "Cái gì cái gì?"

Tư Tự: "Hình như tôi chính là một người đàn ông nông cạn chỉ biết nhìn mặt."

Cố Vân Thanh: "...."

….

Vật tư chung của cả đội ngũ đều ở trong xe, Lạc Nhị dẫn Giang Nhiễm đến chỗ đỗ xe, mở cửa xe ra.

"Tất cả đều ở trong đây, cô tự chọn đi." Lạc nhị nói, "Tôi sẽ cân nhắc, nhìn xem cô có thể mang gì đi."

Giang Nhiễm quét mắt quanh khoang xe một lần, liếc nhìn thấy ba lô nhỏ nằm ngổn ngang trong góc. Đó là ba lô thuộc về Giang Nhiễm Nhiễm, lúc trước khi thành lập đội ngũ, Lạc Nhị yêu cầu mỗi người đều phải giao nộp vật tư của bản thân ra, Giang Nhiễm Nhiễm liền đem cái ba lô duy nhất của mình giao nộp cho đội ngũ.

Theo tầm mắt của cô nhìn sang, trong mắt Lạc Nhị hiện lên một tia mỉa mai: "Kia là đồ vật của cô, nếu cô muốn thì có thể mang đi." Những đồ vật hữu dụng trong ba lô kia đều đã chuyển đi nơi khác, vốn là để lại cho Chu Tiên xử lý sạch sẽ, kết quả là Chu Tiên vẫn còn chưa kịp ném đi.

Nhìn thôi đã thấy chướng mắt, nếu Giang Nhiễm muốn lấy vật kia đi, cô ta nhất định sẽ không phản đối.

Giang Nhiễm cầm ba lô lên kiểm tra một lần, phát hiện ở sâu trong ba lô có một ngăn bị ẩn vẫn còn đang khóa lại: "Tôi muốn lấy cái này."

"Cô muốn dùng điểm cống hiến của cô để đổi lấy thứ này sao?" Lạc Nhị cũng không để ý cái ba lô rách kia để làm gì, nhanh chóng đóng cửa xe lại, "Được rồi, từ giờ trở đi, Giang Nhiễm Nhiễm, giữa cô và chúng tôi đã thanh toán xong rồi."

Điểm cống hiến của cô cũng chỉ có thể đổi được cái ba lô này? Nhưng Giang Nhiễm cũng chẳng muốn tốn thời gian cãi nhau với Lạc Nhị, cô liền gật đầu: "Đã thanh toán xong."

"Giang Nhiễm Nhiễm." Thấy cô sắp đi, Lạc Nhị gọi cô lại, "Về sau cô sẽ một lòng đi theo Tư Tự thôi, đúng không?"

Biết cô ta muốn nói cái gì, Giang Nhiễm cười lạnh: "Cô yên tâm đi, tôi cũng không phải kẻ ngu, đã chết qua một lần rồi, nhất định sẽ không tiếp tục dây dưa với Tạ Thừa Chi của cô nữa."

Hai người đối mặt nhìn nhau trong chốc lát, Lạc Nhị mỉm cười: "Mong rằng cô nói được làm được."

…..

Trên đường trở về, hai người vừa lúc gặp được Tạ Thừa vừa đi tuần tra xong và Dịch Hi.