Chương 97

...

Giản Hoan và hai người còn lại không tiến lại gần, chỉ đứng ở phía dưới tường thành.

Giản Hoan cúi đầu đá những viên sỏi nhỏ dưới chân, âm thầm niệm khẩu quyết để phân tán sự chú ý.

Tình cảnh như thế này, nàng không dám nhìn, sợ sẽ khóc mất mặt.

Bách Lý Đao cũng không kìm được, quay mặt vào tường, cúi đầu lau mắt.

Giản Hoan quay lại nhìn Bách Lý Đao, rồi nhìn Thẩm Tịch Chi bên cạnh không có nhiều biểu hiện cảm xúc.

Người này, lúc nào cũng điềm tĩnh, nàng cũng không hiểu chàng đang nghĩ gì.

Nhưng nghĩ đến kết cục nhập ma của chàng trong sách, Giản Hoan trầm ngâm một lát rồi mở miệng: "Ngày trước khi khởi hành, Vũ Thanh trưởng lão đã tìm đến ta, nhớ không?"

Thẩm Tịch Chi ừ một tiếng, quay đầu lại với vẻ nghi hoặc: "?"

Chàng biết chuyện đó, lúc nàng bay lên, chàng đang luyện kiếm và nhìn thấy.

Cây tre của nàng, quá nổi bật, không chú ý cũng khó.

Giản Hoan: "Vũ Thanh trưởng lão đã nói với ta rất nhiều điều, ta thấy rất có lý, huynh có muốn nghe không?"

Thẩm Tịch Chi nói ngắn gọn: "Nói."

Giản Hoan mở lời, truyền đạt lại những gì Vũ Thanh trưởng lão đã nói cho Thẩm Tịch Chi, cuối cùng còn nhấn mạnh: "Huynh xem, Vũ trưởng lão đã nói rồi, không thể vì bất cứ lý do gì mà làm hại người khác. Tiền cũng là một lý do đấy nhé. Quân tử yêu tiền, lấy nó phải có đạo, hiểu chưa?"

Thẩm Tịch Chi: "..."

Thấy chàng không trả lời, Giản Hoan lại hỏi: "Không hiểu sao?"

Thẩm Tịch Chi liếc nàng một cái, chậm rãi mở miệng: "Nàng muốn nuốt trọn tiền thưởng?"

Giản Hoan: "..."

Giản

Hoan tức giận, gào lên: "Ta sợ huynh sau này vì tiền mà nhập ma, nên mới khuyên huynh đừng như vậy!"

Nàng đang nói bóng gió rằng chàng bị đồng tiền làm mờ mắt.

Thẩm Tịch Chi cười khẩy: "Phiền nàng bận tâm."

Giản Hoan mím môi, chán nản: "Thôi, đàn gảy tai trâu."

Thẩm Tịch Chi khẽ cười: "Lo bò trắng răng."

Giản Hoan: "..."

Sở lão gia đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn tại nhà.

No nê cơm rượu, Sở Sở đi tiễn gia đình Ngưu Ngưu, dõng dạc nói: "Ngày mai ta sẽ đến chơi với ngươi!"

Cả hai đứa trẻ đều có tư chất Song linh căn, đợi nuôi lớn thêm chút nữa sẽ được gửi đến phái Ngọc Thanh tu luyện.

Phái Ngọc Thanh vốn không nhận trẻ nhỏ như vậy, họ thích những đứa trẻ tầm mười mấy tuổi đã hiểu chuyện. Các môn phái khác thì có nhận, nhưng Sở lão gia vẫn cho rằng phái Ngọc Thanh là tốt nhất, ông cũng muốn giữ lũ trẻ ở lại thêm vài năm.

Trẻ như vậy đã phải đưa đến một nơi xa lạ, ông đau lòng lắm.