Chương 46

Mãi đến lúc Giản Hoan quay lại nhìn.

Đối với việc ngoài dự đoán như vậy, bản thân hắn không kịp phòng ngừa.

Tim bỗng nhiên đập chậm nửa nhịp.

Dường như là đồng thời, bọn họ không hẹn mà cùng xoay người, thụt lùi mà đi, bước chân vội vàng, càng lúc càng xa.

Phảng phất như một cái liếc mắt kia chưa từng xảy ra, rốt cuộc thời gian ngắn ngủi như thế, giống như hương hoa sen nhợt nhạt, gió thổi qua tựa hồ liền tan.

Vô tung vô ảnh, không có dấu vết để tìm.

Rượu quá ba đợt, mọi người mới đầu còn thẹn thùng dần dần cũng không câu nệ tiểu tiết nữa.

Bên trái Giản Hoan là vị Băng Liên tỷ tỷ người Giang gia, mỗi bàn đều có một vị tri tâm tỷ tỷ như vậy, tri tâm tỷ tỷ ôn nhu hỏi thăm: “Tiền gia muội muội, ngươi trẻ tuổi như vậy, tại sao lại tới tham gia phu thê yến này?”

Thức ăn trên bàn đều là linh thực, khó trách ngày đó khi đăng ký, còn muốn kiểm tra linh căn người ta.

Cuối cùng phu thê có thể tới, đều là tu sĩ, bất quá tu vi đều không cao.

Chuyện này cũng bình thường, tu vi cao đều một lòng hướng đạo, sẽ không thành hôn, nếu muốn tham gia cũng phải là đại hội tu tiên, hoặc đi bí cảnh thí luyện, chứ không phải loại phu thê yến này.

Nếu đến đây, hai vợ chồng cũng không có thiên phú gì, tu vi cũng thấp.

Linh thực liền ở trước mắt, nhưng Giản Hoan không có động đũa.

Bởi vậy nên vẻ khổ sở trên khuôn mặt nàng nhìn rất chân thực: “Băng Liên tỷ tỷ, muội cũng không muốn dối gạt tỷ. Những lời này thường ngày muội đều không có kể ra với người bên cạnh nghe, nói ra thật sự có chút mất mặt.”

Băng Liên bày ra bộ dáng lắng nghe.

Giản Hoan giơ tay, dùng tay áo to rộng làm bộ làm tịch mà lau lau khóe mắt, nửa che mặt: “Muội cùng phu quân là nghe lệnh của phụ mẫu theo lời người mai mối, trước khi thành hôn muội cũng chưa gặp qua chàng. Nhưng rồi tới đêm đại hôn, mới biết được, chàng…chàng…”

Giản Hoan khẽ cắn cánh môi, cúi đầu: “…Muội tới bây giờ vẫn là tấm thân xử nữ…”

Băng Liên a một tiếng: “Này…”

Nhưng trên mặt nàng không có quá nhiều ngoài ý muốn, Giản Hoan vẫn là Luyện Khí tầng một, điểm này không khó để nhìn ra được.

Giản Hoan hợp tình hợp lý nói tiếp: “Chúng ta cái biện pháp gì cũng đều thử qua, còn tìm chân nhân của Hợp Hoan Tông hỗ trợ nhìn xem. Nhưng cũng vô dụng...”

Băng Liên thở dài: “Hợp Hoan Tông cũng vô pháp trị, thật là có chút khó khăn.”

“Đúng vậy...” Giản Hoan thương tâm che lại ngực: “Phu quân của muội lớn lên còn rất đẹp, ngọc thụ lâm phong, mọi người trước mặt còn thực hâm mộ muội. Nhưng bên trong như thế nào chỉ có chính mình biết...”

Băng Liên tỷ tỷ vội vàng vỗ vai Giản Hoan, an ủi nàng: “Không có việc gì, đợi lát nữa tỷ đi hỏi phu nhân một chút, phu nhân nói không chừng có biện pháp. Lúc trước cũng có vợ chồng có vấn đề giống như muội này, cuối cùng phu nhân cũng nghĩ cách tìm người luyện chế đan dược, trị hết.”

“Có thật không?” Giản Hoan ngẩng đầu lên, nín khóc mà cười: “Nếu có thể như vậy thật tốt quá!”

Chẳng qua sau một cái chớp mắt, ý cười của nàng lại biến mất, muốn nói lại thôi: “Băng Liên tỷ tỷ, kỳ thật trừ bỏ việc này, lần này muội tiến đến còn có một thỉnh cầu.”

Băng Liên nhẹ giọng nói: “Muội muội cứ nói đừng ngại.”

Giản Hoan che trên bụng nhỏ, thực thẹn thùng: “Ba ngày nay muội ở thành Ngư Giang, nghe nói Giang gia có phương thuốc phi thường linh nghiệm, có thể làm nữ tu có thai.”

Băng Liên nghe vậy ôn nhu cười, cái này xác thật là át chủ bài của Giang gia.

Bao nhiêu người không ngại xa xôi ngàn dặm, ném đi ngàn vàng, đều vì việc này mà đến.

Giản Hoan cúi đầu, đáy mắt hiện lên một tia u quang: “Nữ tu đều khó thụ thai, liền tính thật vất vả mang thai, sinh hạ hài tử ra cũng có khả năng linh căn đều không có. Phu quân muội trong nhà điều kiện không tồi, cùng Cung gia có quan hệ họ hàng. Bất quá phu quân muội lại là Ngũ linh căn kém cỏi nhất, đây cũng là lí do vì sao nhạc phụ nhạc mẫu khiến cho phu quân cưới muội sớm. Nói ra thật xấu hổ, gia cảnh của muội bần hàn, cũng chỉ có Song linh căn lọt vào mắt nhạc mẫu.”

Nàng có chút ngượng ngùng: “Nhạc mẫu phi thường kỳ vọng muội có thể sinh cho Quý gia bọn họ tôn tử Song linh căn, để quang tông diệu tổ*. Cho nên...”

*Quang tông diệu tổ: Là 1 thành ngữ ý chỉ con cháu công thành danh toại, thăng quan tiến chức, mang lại vinh quang cho tổ tiên dòng họ.

Giản Hoan mắt to long lanh nước nhìn về phía Băng Liên, không một tiếng động.

Kỳ thực mấy điều phía trên đều là bát quái mà nàng nghe được từ phía Cung Phi Hồng kể lại, tên họ đều là thật, nhưng mà người thì không phải người thật.

Nửa thật nửa giả hù người nhất.

Băng Liên cũng minh bạch ý tứ của Giản Hoan: “Ta đã hiểu, ta sẽ chuyển nguyên văn đến phu nhân nhà ta. Đêm nay ngài cùng phu quân ngài liền tạm thời trụ ở trong phủ, sáng mai chúng ta sẽ cho hai vị hồi đáp.”

Giản Hoan cảm kích mà cười.

Trên sân khấu kịch con hát còn đang y nha y nha xướng, trong lúc vô tình nàng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua phía nam quyến bên kia.

Cũng không biết Thẩm Tịch Chi bên kia như thế nào, có dựa theo lời kịch của nàng hay không, có thể tự do phát huy hay không.