Chương 41

Giản Hoan: “...”

Bách Lí Đao vẫn luôn theo sát gắt gao ở sau hai người nhíu lại giữa mày.

Ngươi nhớ nhà?

Ngươi là đại cô nương??

Ta cảm ơn ngươi???

Này đó hắn đều nghe hiểu được, như thế nào ghép lại hắn liền không hiểu gì?

Có cái quan hệ gì sao? Như thế nào liền từ nhớ nhà nhảy đến đại cô nương? Giản cô nương còn muốn cảm ơn Thẩm huynh?

Này không phải chuyện rõ ràng sao? Giản cô nương không phải đại cô nương còn có thể là cái gì??

Bầu không khí hoàn toàn bất đồng với phố xá sinh động náo nhiệt, Vương gia một mảnh tĩnh mịch.

Bá tánh bình thường đều quan niệm rằng nhiều con thì nhiều phúc, mỗi nhà mỗi hộ đều sinh vài đứa, nhưng vợ chồng Vương gia hơn ba mươi, liền như vậy chỉ có một đứa con.

Hai người muốn có con vẫn luôn rất khó.

Thiếu phụ quấn khăn trùm đầu màu nâu, ăn mặc bố y lấy ra vật phẩm ngày thường nhi tử mặc qua, đưa cho Giản Hoan, ánh mắt trống rỗng: “Năm đó ta sinh Ngưu Ngưu, chân trời hiện lên áng mây màu vàng, bà bà nói đây là dấu hiệu tốt, Ngưu Ngưu về sau sẽ rất có tiền đồ ...”

Nam nhân trầm mặc mà ngồi ở trên ghế đẩu, cầm thuốc lá.

Phía sau làn khói thuốc mờ ảo, vẻ mặt nam nhân càng thêm lặng lẽ, như là hoa màu trầm mặc trong đất.

Giản Hoan tiếp nhận quần áo.

Lúc này nói cái gì đều quá mức khiên cưỡng, nàng cũng không nhiều lời, nói với vợ chồng hai người muốn mượn cái phòng, giải thích vài câu, liền cùng Thẩm Tịch Chi và Bách Lí Đao vào trong phòng.

Đại khái thời gian qua một tách trà, thiếu phụ cùng chồng mình đang trong vườn chăm sóc gà vịt, trở về liền thấy cửa phòng ngủ hiện lên một đạo quang chói mắt.

Hai người nhìn nhau, thiếu phụ bước nhanh đi qua gõ cửa: “Cô nương?”

Bên trong không có người trả lời.

Thiếu phụ lúc này mới thật cẩn thận duỗi tay đẩy cửa ra, trong phòng không một bóng người.

Trước sân một lần nữa khôi phục yên lặng, nam nhân ách giọng mở miệng: “Bọn họ đi rồi?”

Thiếu phụ: “Ân.”

Nếu là ngày thường, cảnh tượng này nhất định sẽ khiến hai người hết sức giật mình.

Nhưng sai khi con bị mất tích, dường như trời có sập xuống, bọn họ cũng sẽ không có quá nhiều cảm xúc dao động.

Thiếu phụ cúi đầu, trong tay còn bưng cái chén bể, lẩm bẩm tự nói: “Chàng nói xem bọn họ có thể tìm Ngưu Ngưu về sao?”

Nam nhân ngẩng đầu nhìn trời, cũng chỉ trầm mặc mà lắc đầu.

Hắn cũng không biết.

Nàng cầm chén không vào nhà: “Ăn cơm đi, ăn xong thϊếp lại đi trên đường tìm xem, nhìn xem có người nào gặp qua Ngưu Ngưu hay không.”

Nam nhân đem thùng không dùng để cơm heo đặt sang một bên: “Ân, ta đây đi thành ngoài tìm xem.”

Truyền Tống Trận của Giản Hoan chỉ có thể truyền mười dặm mỗi lần, vậy nên nàng liên tục phải nhích từng cái mười dặm, ba người nghỉ ngơi một chút lại đi, đi một hồi lại nghỉ, từ lúc trời còn nắng gắt đến lúc trăng treo lên đầu cành liễu, ở lần truyền tống thứ mười một, ba người bọn họ rơi xuống ở một rừng rậm.

Rừng rậm bị ba vị khách không mời mà đến làm kinh động, xôn xao rung động, ở trong đêm đen rừng cây xào xạc, từ xa nhìn lại giống một mảnh đêm đen không ngừng cuồn cuộn.

Cách đó không xa xa phu suốt đêm lên đường trong lòng rùng mình, nhìn cũng không dám nhìn, trên tay roi ngựa vung lên, con ngựa gào rống một tiếng, bước chân nhanh hơn.

Tiếng vó ngựa lộc cộc dần dần đi xa.

Lá rụng phủ kín trên mặt đất, ba người lẳng lặng nằm.

Vẫn là Thẩm Tịch Chi từ trên mặt đất bò dậy trước.

Sắc mặt hắn tái nhợt, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, ở dưới ánh trăng sáng mịn như ngọc, là loại bạch ngọc tốt nhất.

Hắn liếc mắt khắp nơi đánh giá một cái, đi về hướng của Giản Hoan.

Giản Hoan nằm ở trên cây cối, mắt nhìn sao trời, vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, không có một chút huyết sắc.

Thẩm Tịch Chi cúi đầu, nhíu mày: “Ngươi còn khỏe không?”

Sao trời bị tán cây cao ngất che hơn phân nửa, Thẩm Tịch Chi lại đem mặt che nốt phần còn lại kia.

Giản Hoan cả người nhũn ra, liền đến cọng tóc đều không có sức lực, trong mắt nàng một mảnh hư vô, cảm thụ được đan điền rỗng tuếch, chết lặng nói: “Không phải thực tốt. Ta không còn tí sức lực nào, ta thật sự một chút sức đều không có, cả người không động đậy được.”

Thẩm Tịch Chi: “...”