Chương 34

[Lông chim là màu xanh lá: Nhưng muốn tìm người con có thể sử dụng Truyền Tống Phù một cách hợp lý.]

[Tiền Đa Đa có phù: Ý của trưởng lão ngài là?]

[ Lông chim là màu xanh lá: Đem Truyền Tống Phù vẽ lên đồ vật lây nhiễm khí tức của người bị mất tích, theo lý thuyết Truyền Tống Phù có thể mang con tìm được người kia. Nhưng mà hạn chế rất nhiều, ví dụ phù do con vẽ ra, không thể tìm thấy người nếu cách xa hơn mười dặm. Lựa chọn đồ vật tốt nhất là loại đồ vật người đó dùng trong khoảng thời gian ba ngày, thời gian càng dài hơi thở càng nhạt, lúc đó cũng vô dụng. ]

Vẫn còn tạm được.

Nhưng Sở Sở đã mất tích mười ngày.

Thẩm Tịch Chi đang ở trong thay quần áo.

Hắn nhờ quản gia đưa loại y phục dạ hành, lúc đang mặc đến một nửa, cửa sổ đột nhiên mở ra, Giản Hoan liền từ ngoài cửa sổ bò vào.

Thẩm Tịch Chi mặt mày hung hăng nhảy dựng, đầu ngón tay linh lực dao động, liền muốn một chiêu đem Giản Hoan từ trên cửa sổ đẩy xuống.

Nhưng nhớ tới nàng vừa mới cho hắn nợ hai tờ phù, hắn suy nghĩ một hồi liền vẫn là thu hồi linh lực.

Thẩm Tịch Chi nhanh nhẹn mà đem phần thân trên mặc xong hoàn chỉnh.

Nhưng Giản Hoan đã kịp nhìn thấy một mảng lớn làn da trắng muốt muốn lóe mù mắt chó kia, thêm đường cong cơ bắp mạnh mẽ ẩn hiện dưới lớp áo.

Thật sự không nghĩ tới sẽ gặp được một màn này, mặt Giản Hoan nóng lên, trên chân vừa trượt, liền đặt mông ngồi ở trên cửa sổ, một chân bên ngoài, một chân ở bên trong.

Nàng mở to mắt, trong khoảng thời gian ngắn thất thần.

Thẩm Tịch Chi sắc mặt có chút khó coi: “Lần tới nhớ gõ cửa.”

Giản Hoan giải thích nói: “Đi cửa sổ tương đối gần...”

Nàng tự biết mình đuối lý, thanh âm càng ngày càng nhẹ: “Biết rồi, ta không phải cố ý, lần tới ta nhất định gõ cửa...”

Thẩm Tịch Chi đem y phục dạ hành mặc hoàn hảo, trường thân ngọc lập* đối diện với nàng, sắc mặt như cũ mang theo vài phần hàn ý: “Chuyện gì?”

*Trường thân ngọc lập: ý muốn miêu tả một dáng người cao lớn, hình ảnh so sánh khá hay.

Giản Hoan nhìn hắn.

Y phục dạ hành trên người hắn bọc đến kín mít, nhưng gặp quỷ là trong đầu nàng lại là một màn vừa mới không cẩn thận nhìn thấy lúc nãy.

Nàng lắc lắc đầu óc, một tay chống bệ cửa sổ bò lên, nhảy vào phòng hắn: “Ta chỉ là nghĩ tới nói một tiếng với ngươi, thời điểm ngươi tìm hồ sơ, tốt nhất là tìm vụ án trẻ nhỏ mất tích vừa mới xảy ra trong ba ngày gần nhất.”

Thẩm Tịch Chi: “Biết.”

Giản Hoan: “Còn có, ngươi có thể hay không cho ta mượn bộ quần áo ngươi vừa mặc qua?”

Thẩm Tịch Chi ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó có thể miêu tả: “?”

Giản Hoan khụ một tiếng, đem lời Vũ Thanh trưởng lão nói thuật lại cho hắn một lần: “Ta thử xem xem, biện pháp mà Vũ trưởng lão nói có thể xài được không, trong chốc lát có thể mang ta tìm được ngươi hay không.”

Thẩm Tịch Chi không nói một lời mà đem quần áo vừa thay xong bỏ vào túi giới tử, lấy hành động cự tuyệt thay cho câu trả lời.

Giản Hoan: “?”

Giản Hoan cười lạnh: “Ngươi được lắm a Thẩm Tịch Chi, thân là đồng đội, ngươi thì cái gì cũng không muốn giúp. Chúng ta đây mệnh ai người đó làm, ai tìm được trước người đó lấy ba vạn linh thạch!”

Nàng buông lời tàn nhẫn xong, liền xoay người hướng cửa sổ đi đến.

Nhưng nhớ tới cái gì, lại quay đầu hướng cửa trước đi.

Thẩm Tịch Chi đứng ngay phía trước cửa chính, thân mình thẳng tắp.

Hắn không tránh, Giản Hoan cũng không tránh, trực tiếp đâm qua đi, đem Thẩm Tịch Chi lùi ra vài bước, nàng ngửa cao đầu, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà ném cửa chạy lấy người.

Hừ, về sau ai gõ cửa sổ người đó là cẩu.

Thẩm Tịch Chi trầm mặc một lát, đem đồ vật thu thập hoàn chỉnh, nhấc lên mặt nạ bảo hộ màu đen, rời khỏi phòng, biến mất ở trong bóng đêm.

Hắn tuy không thể ngự kiếm phi hành, nhưng dáng người mạnh mẽ, thân nhẹ như yến.

Chỉ là vừa ra cửa lớn Sở gia, qua khỏi con phố, hắn liền bỗng nhiên dừng lại, giấu mình bên bóng cây lay động trong rừng, tựa như một cây đại thụ.

Thẩm Tịch Chi rũ mắt, lẳng lặng nhìn dưới chân.

Sau một lúc lâu, hắn đi vòng vèo trở về.

Giản Hoan mở cửa sổ ra, ánh nến lẳng lặng thiêu đốt, rọi lên người nữ tử đang dựa vào bàn vẽ bùa, bóng đêm yên tĩnh mờ mịt.

Bất quá nếu lắng nghe kĩ, có thể nghe được tựa hồ có chút tiếng vang rất nhỏ.

Thẩm Tịch Chi nhẹ nhàng bám vào cửa sổ mà chui vào.

Nghe được động tĩnh, Giản Hoan thoắt cái quay đầu lại, đến khi thấy rõ người đến phía sau là ai, không nói một lời xoay trở về.

Thẩm Tịch Chi từ túi giới tử lấy ra áo ngoài, nhẹ nhàng đặt ở một bên, thấp giọng nói: “Ngươi tốt nhất một canh giờ sau thử lại.”

Khi đó, hắn hẳn là đã từ trong nha môn ra tới, tiện cho nàng thử Truyền Tống Phù.

Thẩm Tịch Chi buông quần áo, chưa được mấy giây, liền lại trèo cửa sổ rời đi, trước khi đi còn giúp Giản Hoan đóng cửa sổ lại.