Chương 21

Nàng vừa nhấc đầu, đem ba nghìn sợi tóc hướng ra bên ngoài phất một cái, bóng đen rũ ở không trung, hơi hơi tung bay.

Thẩm Tịch Chi lẳng lặng đánh giá nhất cử nhất động của nàng, cuối cùng thu hồi tầm mắt, cái gì cũng chưa nói, tiếp tục làm thủ công.

Điều tiết trạng thái đến thoải mái xong, Giản Hoan lôi Huyền Thiên Kính ra, bắt đầu lướt Huyền Thiên Uyển thay đổi tâm tình.

Thời gian này vừa vặn chuẩn bị ngủ, Huyền Thiên Uyển thực náo nhiệt, các loại tin tức đều có, Giản Hoan cảm thấy hứng thú đến cái gì liền sẽ dừng lại nhìn nhiều trong chốc lát.

[Tu sĩ phế vật: Làm sao bây giờ? Ta lại hoang phế một ngày, hôm nay không tu luyện, ở ngoài ruộng nằm một ngày, ngủ một ngày, hiện tại đặc biệt hoảng.]

[Đẹp trai nhất Cửu Châu: Có tu sĩ tỷ tỷ nào đẹp không? đến đây với ta, cùng nhau song tu tu luyện nha.]

[trời giáng sứ mệnh: Phía trên là ai? Ngươi là Thẩm Tịch Chi sao? Là Phật tử sao? Là Lý Ôn Tú sao? Liền dám nói chính mình đẹp trai?]

[Tiểu hồ ly: Ha ha ha ha Phật tử quả quyết không có khả năng kêu người khác song tu, Lý sư huynh thì đang bế quan, không rảnh tám chuyện trong Huyền Thiên Uyển, vả lại sư huynh cũng không phải loại người này. Thẩm Tịch Chi thì ta không hiểu biết. Có ai là đệ tử phái Ngọc Thanh ra nói cho ta một chút, Huyền Thiên hào của Thẩm Tịch Chi là cái gì?]

[Trời giáng sứ mệnh: Ta cũng muốn biết, ba năm trước đây vị đạo hữu kia phát đoạn hình ảnh luyện kiếm quả thật kinh vi thiên nhân, nhưng tin tức của Thẩm Tịch Chi thật sự quá ít.]

[ Ngọc Thanh là nhà ta: Ách, Thẩm sư huynh không có Huyền Thiên hào, hơn nữa Thẩm sư huynh có vị hôn thê, mọi người đừng nghĩ tới.]

[Tiểu hồ ly: Cái gì?]

[Trời giáng sứ mệnh: Cái gì??]

[Tu sĩ phế vật: Cái gì?]

Giản Hoan liếc mắt sang bên cạnh nhìn người đang làm việc cật lực, bất động thanh sắc mà viết chữ.

[Tiền Đa Đa có phù: Có khả năng nào, bọn họ chỉ là phu thê giả?]

[Ngọc Thanh là nhà ta: Không có khả năng, bọn họ ở trong một phòng. Mấy ngày trước lúc ta phi kiếm vô tình đi qua, trời đã khuya, trong phòng bọn họ còn có ánh nến, còn có chút…Tiếng vang, các ngươi hiểu.]

[Tiểu hồ ly: Ta không hiểu?? Cái gì thanh âm, đạo hữu phái Ngọc Thanh ngươi nói kỹ càng tỉ mỉ a!]

[ Ngọc Thanh là nhà ta: Chính là cái loại này, ách, cái loại âm thanh, kẽo kẹt kẽo kẹt…Ta không nói, ta phải về phòng.]

[Trời giáng sứ mệnh:!!!]



Nháy mắt, vô số người vây xem ra spam, tỏ vẻ chính mình khϊếp sợ.

Giản Hoan: “…”

[Tiền Đa Đa có phù: Có lẽ nào, tiếng kẽo kẹt là bọn họ đang cưa gỗ?]

[Tểu hồ ly: Tiền Đa Đa đạo hữu, ngươi có phải hay không cũng thích Thẩm Tịch Chi? Ta cũng thích, nhưng đừng tự lừa mình dối người, buổi tối khuya ai lại ở phòng cưa đầu gỗ a? Lòng ta tan nát, nam nhân đẹp như thế cư nhiên có chủ ô ô ô…]

Giản Hoan: “…”

Trong lúc Giản Hoan cảm thấy thập phần vô ngữ bởi vì sự tình càng lúc càng thái quá, trong phòng lại truyền đến âm thanh quen thuộc:

“Kẽo kẹt —— kẽo kẹt ——”

Giản Hoan liếc mắt một cái qua bên kia.

Thẩm Tịch Chi ngồi ở góc, cầm cái cưa nghiêm túc cưa một cây đầu gỗ.

Giản Hoan đem chân buông xuống, linh hoạt từ trên giường bò dậy, không nhịn được quát: “Ngươi có thể hay không nhẹ một chút?!”

Đắm chìm ở trong thế giới luyện khí, Thẩm Tịch Chi bị quát bỗng khựng lại.

Hắn ngước mắt, mặt mày ánh lên một tầng mờ mịt: “?”

Vừa lúc đó từ đỉnh đầu sư huynh răng nanh ngự kiếm bay qua đột nhiên loạng choạng.

Hắn từ trên thân kiếm thò cái đầu ra, hướng mắt nhìn nhà gỗ phía dưới, bay trở về sân của chính mình, rơi xuống đất liền lấy ra Huyền Thiên Kính.

[Ngọc Thanh là nhà ta: Về đến nhà, vừa mới đi ngang qua ta lại nghe được, ừm…Sư huynh cùng sư muội thực ân ái, mọi người có ý tưởng đều dừng lại đi. Mặt khác cũng nói thêm, ta ở Đa Bảo Các của phái Ngọc Thanh, có bất kỳ yêu cầu linh khí gì, hoan nghênh tìm ta nha.]

Lướt đến khúc này Giản Hoan: “…”

Nàng nhìn về phía người tiếp tục cưa đầu gỗ, dùng bàn tay quạt gió cho chính mình, thực phiền: “Ngươi liền không thể cưa nhanh lên?”

Thẩm Tịch Chi đánh giá thần sắc của nàng, cuối cùng chậm rì rì mà a một tiếng.

Động tác trên tay hắn nhanh hơn, nháy mắt, tiếng kẽo kẹt hết đợt này đến đợt khác.

Giản Hoan: “…”

Nàng giơ tay, che mặt chính mình, không nghĩ nói chuyện.