Chương 14

Trong phòng một mảnh hỗn độn, bàn ghế ngả nghiêng khắp nơi, mảnh nhỏ ly sứ rơi rụng trên mặt đất, khắp nơi đều có tàn tích của cuộc hỗn chiến.

Giản Hoan cũng không có may mắn thoát khỏi.

Giá phòng tiện nghi, nhìn bên ngoài còn tính sạch sẽ ngăn nắp, nhưng phía dưới giường đều là tro bụi phủ đầy sàn nhà. Ở bên trong bò hơn phân nửa giờ, nàng một thân áo xanh dính đầy hôi, tựa như chồi non đầu mùa xuân đang phát triển lại bị gió cát thổi qua dày đặc một tầng.

Mái tóc đuôi ngựa trên đầu cao cũng bị rối loạn, vài sợi tóc đen buông xuống, dán ở cần cổ trắng nõn tinh tế của nàng.

Cuối cùng, là Thẩm Tịch Chi buông lỏng tay trước, nhưng hắn cũng không phải là chắp tay nhường lại.

Hắn nói: “Quy tắc cũ, mỗi người một nửa.”

Giản Hoan không có ý kiến: “Được.”

Túi giới tử trong tay cùng túi tiền hình dạng không khác nhau lắm, đều dùng vải dệt màu xanh, sợi tơ vàng thêu hình một con kỳ lân sinh động nhìn như thật, làm người xem hết sức yêu thích.

Giản Hoan ngồi quỳ ở kế bên người tên Vô Ảnh Quyền đang hôn mê, tay dùng một chút lực, muốn đem túi giới tử kéo mạnh ra.

Nhưng khổ nỗi kéo nửa ngày, ách, miệng túi đều kéo không ra.

Giản Hoan méo miệng, ghét bỏ mà đem túi giới tử ném cho Thẩm Tịch Chi.

Túi giới tử cùng chủ nhân đã được trói định, người khác khó có thể mở ra.

Nhưng Thẩm Tịch Chi là luyện khí sư, không có khóa nào có thể làm khó được hắn.

Đầu ngón tay hắn kích động linh lực, rót một chút vào bên trong không gian túi giới tử của Vô Ảnh Quyền.

Giản Hoan nửa ngồi nửa quỳ, chà xát tay, cười hắc hắc bắt đầu soát người.

Nàng lục soát phi thường tinh tế, cuối cùng lục soát ra nửa bầu rượu *1, cây búa *1, trang sức bằng ngọc bên hông *1, kim sắc đầu quan *1.

Vừa vặn, đầu kia Thẩm Tịch Chi cũng đã mở ra được túi giới tử, kiểm tra toàn bộ đồ vật bên trong.

Mấy chục viên linh thạch, mười mấy bầu rượu, trong đó chỉ có hai bầu rượu là còn đầy, kỳ thật đều là bầu rượu không.

Giản Hoan cầm toàn bộ linh thạch, vừa đếm vừa lẩm bẩm: “Dù sao cũng là đạo tặc được treo trên bảng giải thưởng, vậy mà đồ vật trên người liền chỉ có như này?”

Thẩm Tịch Chi nhẹ giọng trả lời nàng: “So với bị hắn gϊếŧ có từng này còn hơn.”

Giản Hoan thở dài, nhận mệnh: “Cũng là.”

Tựa hồ là không tin được Giản Hoan, Thẩm Tịch Chi đợi nàng lục soát xong, liền đem Vô Ảnh Quyền kiểm tra lại thêm lần nữa.

Sau khi lục soát xong, sợ Vô Ảnh Quyền tỉnh lại, Thẩm Tịch Chi còn bẻ gãy hai tay hai chân Vô Ảnh Quyền, còn có cằm.

Giản Hoan nghe tiếng xương cốt giòn vang lên rắc rắc, lại nhìn hắn một bộ động tác mây trôi nước chảy, nàng nghi vấn: “Ngươi có phải hay không thường xuyên làm việc này?”

Đều nói kiếm tu luôn luôn quang minh lỗi lạc, nhưng trái lại cái vị này, lớn lên một bộ nhân mô cẩu dạng, lúc đánh nhau liền trực tiếp hướng đường đi của đối phương đâm xuống, bẻ gãy xương cốt cũng không chút nào nương tay.

Thẩm Tịch Chi: “Chỉ là ngẫu nhiên.”

Giản Hoan: “...”

Hắn thật ra còn rất khiêm tốn??

Giản Hoan lục soát thật sự sạch sẽ, Thẩm Tịch Chi cũng không lục soát ra cái gì, một chân hắn hơi hạ, ngồi xổm xuống, tầm mắt chậm rãi quét qua quần áo của Vô Ảnh Quyền.

Quần áo này nhìn ra chất lượng rất tốt, Thẩm Tịch Chi rũ mắt, duỗi tay bắt đầu lột đồ xuống

Giản Hoan đếm tổng cộng có ba mốt viên linh thạch xong ngẩng đầu lên, nhìn thấy hành động của hắn liền một lời khó nói hết, tầm mắt từ mặt hắn dịch đến trên tay hắn, lại từ trên tay hắn dịch đến mặt hắn, eo hắn, trên đùi hắn.

Không khỏi cảm khái.

Tay đẹp như vậy, mặt xinh đẹp như vậy, vòng eo rắn chắc như vậy, vậy mà cả ngày đều làm ba cái chuyện gì đâu không.

Ai, thật ra chỉ cần hắn nguyện ý, là có thể nhẹ nhàng dựa mặt kiếm cơm. Hơn nữa thể lực của hắn cũng thực tốt, sức lực ở eo bụng nghĩ đến cũng không tồi.

Nhưng mấy cái loạn thất bát tao này Giản Hoan cũng chỉ dám ở trong lòng suy nghĩ.

Xương cốt bị đánh bầm dập, trên người Vô Ảnh Quyền chỉ còn một chiếc quần xà lỏn cùng một đôi giày liền như vậy quỳ rạp trên mặt đất.

Kỳ thật giày của hắn cũng không tồi, nhưng Thẩm Tịch Chi trầm ngâm một lúc lâu sau, vẫn là không lấy.