Editor: Elf
- ----
Tô Đồng Đồng không thừa nhận, cũng không phủ nhận, cô quyết tâm không nói lời nào
Tình huống hiện tại rất bất lợi với cô, nếu cô muốn xoay chuyển vận mệnh, cô cần phải thận trọng với hành vi của bản thân. Cô nhớ rõ hệ thống nói cô cho cơ hội, hiện tại chỉ còn hai lần.
Im lặng là vàng. Cho nên về sau nếu như không cần thiết, cô sẽ im lặng khi ở chung với Lục Chiếu Hành, để tránh nguy hiểm.
Sự im lặng của cô làm Lục Chiếu Hành vô cùng khó chịu, nhưng lại không thể làm gì cô
Quên đi, vốn dĩ cũng chỉ là công cụ hình người mà thôi, anh ta không cần để tâm đến cô.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn là nói.
"Không nói cũng không sao, nhưng tôi nói cho cô biết mặc kệ cô có quen biết chú ấy hay không, cô nên tránh xa chú ấy, bên ngoài thoạt nhìn áo mũ chỉnh tề, cao thượng thế thôi, nhưng bên trong như thế nào thì cô không biết được đâu.''
Anh ta nói chuyện nhẹ nhàng mang theo chút lạnh lẽo.
Anh ta đang cảnh cáo cô, nhưng đồng thời cũng làm cô tò mò nhiều hơn về Tiêu Diễn. Sao Lục Chiếu Hành lại nói như vậy?
Tiêu Diễn là người thế nào?
Cô cần quan sát thêm để có thể đưa ra cái nhìn đúng, vì thế tuy rằng cô không mở miệng, nhưng lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Lục Chiếu Hành.
Nên hình dung thế nào về bộ dáng lúc này của cô nhỉ?
Đôi mắt to tròn màu xám long lanh, cô hơi hơi nghiêng đầu, như một con mèo đang có thắc mắc, mềm mại cao quý, đáng yêu, nháy mắt có thể làm rung động trái tim người khác.
Nhìn dáng vẻ của cô, tim đập loạn mất một nhịp. Cảm giác này quá xa lạ, Lục Chiếu Hành chưa từng cảm nhận trong đời. Trước đây, tình cảm của anh ta đều dành hết cho Lục Minh Vũ, trừ người này, anh ta chưa từng rung động trước bất kì cái gì trên đời, đơn giản mà nói, anh ta chẳng có chút tình cảm nào cả. Cho nên người ngoài nhìn anh ta, đều cảm thấy anh ta là một nam nhân cao lãnh cấm dục.
Kỳ thật anh ta cũng không phải cấm dục, nhưng nhiều lúc anh ta không có ham muốn nào, người duy nhất khiến anh ta động tâm chỉ có một mình Lục Minh Vũ.
Nhưng tại sao....
Trong khoảnh khắc nhìn Tô Đồng Đồng, anh ta lại động tâm.
Nhưng Lục Chiếu Hành vốn dĩ mặt lạnh, cho nên mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt anh ta cảm xúc vẫn như cũ không có một tia cảm xúc. Anh ta đổ lỗi cho gương mặt xinh đẹp của Tô Đồng Đồng, khuôn mặt giống như thiên sứ, quả thực vô cùng có sức hút với đàn ông. Giống như sự kết hợp giữa du͙© vọиɠ và sắc đẹp, dẫn dắt người ta vào con đường phạm tội.
Tô Đồng Đồng thật sự không biết Lục Chiếu Hành suy nghĩ gì, tại sao anh ta không nói tiếp? Là ánh mắt của cô còn chưa đủ rõ ràng? Nhưng cô không muốn hỏi, ai mà biết được nói ra có phạm vào từ cấm kị hay không.
Ngay khi cô định bỏ đi thì Lục Chiếu Hành mở miệng.
"Nếu có một người gϊếŧ cha mẹ mình mà còn có thể đàng hoàng, thản nhiên sống trên đời, cô cảm thấy người như vậy có đáng sợ không?"
Gϊếŧ bố mẹ!
Tiêu Diễn sao?
Cô kinh ngạc mở to mắt, dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được, người từng triền miên ôn nhu nói lời âu yếm bên tai cô lại đáng sợ như vậy?
Có lẽ sự kinh hãi trong mắt cô quá rõ ràng, anh ta rất vừa lòng, tay vô thức xoa đầu cô
"Nếu cô sợ, tôi có thể đưa cô đi chỗ khác."
Cô lắc đầu.
"Không cần phiền vậy đâu."
Trong nguyên tác, nữ phụ vẫn luôn ở Thu Viên, cô không dám mạo hiểm, lỡ bị phạt thì sao?
Cô đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, thái độ thay đổi chóng mặt làm cho Lục Chiếu Hành cảm thấy khó hiểu, vì thế cúi người nhìn cô.
"Sao thế? Dọa cô rồi sao?"
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, không hề mở miệng nói chuyện.
"Còn muốn ly hôn sao?"
Cô vẫn im lặng, không nói một lời.
Nhưng cô càng lảng tránh, anh ta càng hứng thú với cô hơn
"Nói chuyện. Đừng để tôi nói lần hai."
"Anh sẽ đồng ý à?".
TruyenHDCô không đáp mà hỏi lại.
"Không."
Tô Đồng Đồng:
"Vậy anh cảm thấy, hiện tại tôi có thể đối chọi với anh và cha mẹ tôi sao?"
"Không."
Sau đó cô liền tiếp tục im lặng.
Đang lúc Lục Chiếu Hành định nói gì đó, điện thoại anh ta vang lên. Nghe điện thoại, sắc mặt anh ta liền thay đổi.
Sau đó không nói gì, trực tiếp bước nhanh xoay người rời đi, để Tô Đồng Đồng một mình trong phòng ngủ. Cô suy đoán, là nữ chính Lục Minh Vũ bên kia xảy ra chuyện, dựa theo trong nguyên tác, người duy nhất có thể làm Lục Chiếu Hành quan tâm, đại khái chỉ có Lục Minh Vũ.
Anh ta rời đi vừa đúng lúc, cô đã quá mệt mỏi khi phải đối mặt với anh ta.
Không biết vì cái gì, cô cảm thấy Lục Chiếu Hành đang trở nên có chút kì quái, anh ta ôm cô trở về, còn sờ đầu cô?
Thật là ớn lạnh!
Trong lòng cô, đây chính là tra nam, mặc dù độc giả thích sự chung thành của anh ta với nữ chính, nhưng những việc anh ta làm với Tô Đồng Đồng thật là tàn nhẫn! Vì người yêu, mà có thể cướp đi sinh mạng của người vô tội sao? Đây là đạo lý gì thế?
Nghĩ như thế, cô liền ở trong lòng đâm cho Lục Chiếu Hành một ngàn vết dao, anh ta lớn lên đẹp lại có quyền, nhưng cô muốn ném anh ta vào sọt rác.
Nếu chưa li hôn được vậy cô phải mau chóng quen với nơi này, làm thân với mọi người. Sau đó nghiên cứu xem có thể chạy thoát hay không.
Vừa nghĩ đến đâu, bỗng nhiên cô bụng truyền đến tiếng kêu ục ục, cô đói bụng.
Đúng vậy, cô đã hôn mê hai ngày. Trên thực tế, từ lúc cô xuyên qua tới giờ, cô dường như chưa ăn uống gì?
Mặc kệ, ăn cơm lớn nhất.
Vì thế cô ấn chuông ở đầu giường, chỉ một lúc sau, có người giúp việc ăn mặc chỉnh tề đi vào
"Phu nhân, xin hỏi ngài có gì phân phó."
Người hầu rất có quy củ, lúc tiến vào ánh mắt luôn nhìn xuống dưới
Quả nhiên không hổ là Thu Viên, người hầu cũng có khí chất và phong độ
Cô nhẹ giọng nói.
"Tôi đói bụng, giúp tôi chuẩn bị bữa tối."
Đúng vậy, hiện tại trời đã tối rồi.
Người giúp việc cung kính đồng ý, hai mươi phút sau, người giúp việc hỏi cô, cô muốn mang vào hay đến nhà ăn ở tầng 1.
Cô muốn quen thuộc với nơi đây, vì thế cô chọn đi nhà ăn.
Về phần Lục Chiếu Hành bên kia, anh ta không cho cô ra khỏi Thu Viên, vậy anh ta hẳn là cho phép cô tùy ý đi lại. Hôm nào cô có thể dò xét một chút.
Người giúp việc rất tinh tế, có lẽ biết cô hôn mê hai ngày, chưa ăn gì, dạ dày đang yếu, cho nên chuẩn bị bữa tối là cháo hải sản cùng một vài món nguội tinh xảo.
Cô thong thả ăn cháo, cô bảo dưỡng tốt thân thể của mình, để ngày nào đó có thể trốn, không thể để sức khỏe làm ảnh hưởng được. Nếu chạy một bước thở một bước, chắc chỉ có thể còn cách là ngoan ngoãn chờ chết.
Đang ăn, cô bỗng nhiên nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, vừa ngẩng đầu, liền thấy Tiêu Diễn đã đổi bộ quần áo khác, đang đi lại đây.
Nhìn thấy anh cô tâm nháy mắt liền căng thẳng, đứng lên, hơi hé miệng, vẫn là không có theo Lục Chiếu Hành gọi cậu nhỏ, mà kêu một tiếng tiên sinh.
"Tiêu tiên sinh."
Bàn ăn hình bầu dục, cô ngồi ở vị trí đầu bên trái, mà anh tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, ở ví trí đầu bàn.
Anh tới gần làm cô tim đập nhanh loạn nhịp, không biết xấu hổ hay là khẩn trương, tóm lại, mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều có có cảm giác làm gì cũng không xong.