Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Sách Tôi Gả Cho Cậu Của Nam Chính

Chương 19: Mây xanh bao phủ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Elf

- ----

Sau một đêm hỗn loạn, cô thật sự không muốn nhớ lại.

Nếu không phải do cô lo sợ hệ thống, cắn răng không cho anh làm đến cuối. Cô sợ sẽ vi phạm cốt truyện.

Nhưng mà hiện tại sau khi làm xong cũng không có gì khác biệt xảy ra.

Cô còn nhớ lúc ý loạn tình mê Tiêu Diễn nói thầm vào tai cô:

''Ngoài miệng thì nói không thích anh, nhưng thân thể lại rất thành thật, vậy là thích anh rồi sao? Đồng Đồng, em nhẫn tâm nhìn anh đau khổ ư? Anh chỉ có em thôi...''

Rõ ràng là anh khi dễ cô, giả vờ đáng thương với cô. Nhưng cô không thể nào từ chối. Sâu trong lòng cô Tiêu Diễn thực sự rất tốt. Cô rất rõ ràng trong chuyện tình cảm, nhưng loại biếи ŧɦái như Lục Chiếu Hành, đánh cô, ngược đãi cô, có thể khiến Tiêu Diễn lạnh lùng với cô. Anh lạnh nhạt với cô thì phải làm sao đây? Cho nên cuối cùng cô cũng chỉ né tránh ậm ờ cho qua.

Nhân tiện thử hệ thống một chút, cô không chủ động câu dẫn Tiêu Diễn, hết thảy đều là Tiêu Diễn chủ động, cô ít nhiều cũng xem như bị động, như vậy hành vi này có tính là bị OOC không?

Hệ thống trầm mặc phản ứng nói cho cô đáp án —— không tính.

Kết quả này làm cô cảm thấy vui sướиɠ, nếu nói như vậy cô có thể thoải mái hành động hơn rất nhiều.

Chỉ cần cô không chủ động làm OOC, cho dù cô làm cái gì đi nữa cũng không sao. Nghĩ đến đây tâm tình cô trở nên tốt hơn hẳn.

Sáng sớm, cơn mưa qua đi trời lại đẹp, ánh mặt trời chiếu rọi vào căn phòng chiếu đến bên giường.

Tô Đồng Đồng mở mắt, phát hiện Tiêu Diễn đã tỉnh, anh dựa vào đầu giường thỏa mãn, ôn nhu nhìn cô.

Từ ánh mắt là có thể nhìn ra hiện tại tâm tình anh tốt như thế nào.

"Anh......"

Giọng cô vừa mới tỉnh nên có chút khàn khàn. Cô nhịn không được tức giận trừng anh, suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra một câu:

"Tối hôm qua anh nói, chỉ đắp chăn nói chuyện phiếm! Không làm gì cả''

Nhìn lại xem anh đã làm cái gì hả!?

Tiêu Diễn bị cô mắng chỉ cười ôn nhu đem cô ôm vào ngực, hôn khẽ lên mái tóc:

''Đồng Đồng ngốc, sau này khi lên giường chỉ nên tin một nửa lời của đàn ông thôi.''

Tô Đồng Đồng: "???"

Sau này? Trên giường? Tin một nửa?

Anh còn nghĩ có lần sau? Còn nghĩ lần sau?

Hơn nữa nhất quan trọng là, anh không giữ lời?

Cô tính phản bác lại, nhưng không nói lại. Da mặt người đàn ông này rất dày, lại không có chút liêm sỉ nào, cô vẫn không nên tự làm khổ mình.

Tô Đồng Đồng thúc giục anh:

"Mau về phòng anh đi."

Tiêu Diễn lại ăn vạ không chịu đi.

"Em lo lắng Lục Chiếu Hành trở về à? Anh không muốn đâu. Sau này anh không cho phép cậu ta về Thu Viên nữa''

Mắt cô sáng lên, đầy chờ mong nhìn về phía anh.

"Thật sự có thể chứ?"

"Có thể."

Kia..... Vậy tại sao anh không làm sớm hơn chứ!

Cô rất muốn hỏi như vậy, nhưng cảm thấy có chút kì, giống như đang chỉ trích anh.

Tiêu Diễn thấy cô thay đổi cảm xúc có điểm mất mát, cố ý dụ dỗ.

"Cho nên, em không cần lo lắng cậu sẽ bỗng nhiên trở về bắt gian."

Tô Đồng Đồng: "......"

"Ha ha ha!"

Anh lại hôn trên mặt cô mấy cái:

"Sao em dễ thẹn thùng như thế chứ? Mới đó đã thẹn rồi, mặt đỏ hết cả lên rồi này."

Cô đẩy anh ra:

"Vậy anh mau về phòng đi! Hôm nay anh không đi làm sao? Anh không đói bụng à? Đi ăn bữa sáng đi, em còn muốn đi làm''

Tiêu Diễn:

"Chân em đang bị thương, vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi đi. Nhưng mà em xác định vẫn đi làm được? ''

Anh ẩn ý nói.

Tô Đồng Đồng xấu hổ hận không thể đem chính mình vùi vào trong chăn.

"Ai cần anh lo! Mau về phòng anh đi!"

Lần này anh không tiếp tục dụ dỗ cô, mà nhanh chóng rời đi.

Nửa giờ sau, Tiêu Diễn đem bữa sáng cho cô.

Bữa sáng hết sức ấm áp hài hòa, trừ mấy lời trêu hoa ghẹo nguyệt của anh làm cô thẹn thùng đỏ mặt, thì cô cảm thấy rất vừa lòng.

Vì còn đau ở mắt cá chân, nên cô quyết định không đi làm ở nhà nghỉ ngơi. Lại thấy Lục Chiếu Hành thực sự không trở về, tâm tình của cô tốt lên không ít.

Tiêu Diễn rất bận, nhưng anh lại cố dành chút thời gian ở bên cô. Khi ở cạnh cô anh như người khác vậy, luôn chọc cô cười, còn trêu cô nữa chứ.

Khoảng thời gian như thế rất bình yên và hạnh phúc, nên cô đã quên sự uy hϊếp của Lục Chiếu Hành.

Nghỉ ngơi ba ngày, cô mới đi làm. Kết quả khi vừa tới công ty đã nhìn thấy Tô Triều Văn và bố mẹ nguyên chủ.

Tâm trạng của Tô Đồng Đồng hạ thấp, phiền toái tới rồi.

Bà Tô vừa thấy cô, sắc mặt liền thay đổi hung hăng nhìn cô, rồi bước tới trước mặt cho cô một cái bạt tai.

Tô Đồng Đồng nhanh nhẹn tránh thoát, sau đó trốn ra sau, kéo nhẹ tay Tô Triều Văn:

"Anh''

Tô Triều Văn thấy thế liền bật chế độ anh trai thương em gái, che chắn cho cô:

"Mẹ, có gì từ từ nói, sao mẹ lại vô duyên vô cớ đánh người như thế?''

Bà Tô hận không thể đánh chết Tô Đồng Đồng, trừng mắt nhìn con trai mình:

''Con còn che chở cho nó? Nếu không phải do nó đắc tội với Lục Chiếu Hành, thì mẹ sao đánh nó? Công ty chúng ta đang dựa vào Lục Chiếu Hành mà sống, bây giờ vì nó chọc cậu ta tức, cậu ta muốn làm công ty ta phá sản liền phá sản. Lúc đó cả nhà chúng ta hít gió Tây Bắc mà sống!''

Trong lòng Tô Đồng Đồng cười lạnh, quả nhiên Tiêu Diễn không cho Lục Chiếu Hành về Thu Viên, nên anh ta liền trả thù lên Tô Gia. Nhưng mà anh ta nghĩ lấy Tô gia ra uy hϊếp cô sẽ thỏa hiệp? Thật sai lầm.

Tô Triều Văn mấy nay cũng đang đau đầu chuyện này nhưng anh ta vẫn bao bọc em gái:

''Có chuyện gì từ từ nói, chúng ta bình tĩnh ngồi nói chuyện với nhau, hỏi em ấy một chút là biết, chứ có gì đâu mà động tay động chân''

Tô Đồng Đồng lắc đầu:

"Em không biết. Mấy ngày trước anh ấy về Thu Viên, sau đó còn đánh em nữa, làm chân em bị thương nên mấy ngày nay em không đi làm được. Làm cho nhà ta phá sản gì đó em thực sự không biết.''

Cô nói rồi nước mắt lưng tròng nhìn Tô Triều Văn:

''Anh ơi, em thực sự không biết''

Tô Triều Văn lập tức đau lòng:

"Anh ta đánh em? Anh ta đánh phụ nữ?''

Ông Tô lúc này mới nói:

''Đây là trọng điểm à, tại sao anh ta lại đánh con? Chẳng phải con làm sai cái gì?

Cô lắc đầu:

''Con thật sự không biết, tự dưng anh ta đánh con."

Bà Tô rất thông minh bà nghĩ tới lí do Lục Chiếu Hành cưới Tô Đồng Đồng nên suy đoán:

''Có phải cậu ta không muốn con đi làm?''

Tô Đồng Đồng không có trả lời, chỉ khóc, đương nhiên cô khóc cho Tô Triều Văn xem.

Tô Triều Văn lòng đầy căm phẫn.

"Đây là thời buổi nào rồi! Đồng Đồng có chồng thì đi làm cũng có sao đâu, dù sao cũng không phải công ty ngoài, còn là công ty nhà nữa! Lại nói, cho dù câu ta không thích thế thì cậu ta cũng không được đánh em ấy! Đánh phụ nữ mà xứng là đàn ông à!''

''Con câm miệng lại.''

Ông Tô không thể nhịn được nữa:

''Lục Chiếu Hành có tiền có quyền, cậu ta quyết định số phận cả nhà chúng ta, cậu ta không xứng, con xứng à?!

Tô Triều Văn ngượng ngùng câm miệng.

Bà Tô bình tĩnh phân tích:

''Vậy là Lục Chiếu Hành đang cảnh cáo chúng ta. Đồng Đồng về Thu Viên ngay, sau này nếu không có sự cho phép của Chiếu Hành, không được rời Thu Viên nửa bước! Nếu con còn dám không an phận...''

Tô Đồng Đồng sợ hãi trốn ra sau Tô Triều Văn.

Tô Triều Văn đau lòng. Em gái anh không có làm gì sai mà phải chịu khổ như này.

"Mẹ, mẹ đủ rồi đó, Đồng Đồng không sai gì hết, sao bố mẹ đối xử với em ấy như thế!"

"Con câm miệng!"

Bà Tô giận tới mức muốn nổ tung.

Tô Đồng Đồng biết lúc này cãi nhau là vô ích:

''Mẹ, mẹ đừng mắng anh, anh chỉ xót con. Từ nay con sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Con về Thu Viên ngay đây, về sau, về sau,.. con sẽ không tự ý đi ra''

Nói xong, mắt ngấn nước nhìn về Tô Triều Văn:

''Anh ơi, có phải sau này em sẽ không gặp được anh nữa?''

Tô Triều Văn hận không thể mang em gái đi trốn. Giờ phút này, anh ta cảm thấy cả thế giới đều muốn chia rẽ tình anh em. Em gái yếu đuối như thế, vô tội đáng thương như vậy, chỉ có mình anh ta là anh trai. Nhưng anh ta lại không thể bao bọc em gái, sự áy náy tràn ngập trong lòng, anh ta vỗ ngực cam đoan:

''Anh sẽ đi thăm em. Nhất định sẽ!''

"Vâng. Em trở về ngay đây, bố mẹ không cần mắng anh ấy''

Cô nói xong, bước nhanh đi khỏi.

Vào trong xe, cô bảo tài xế đưa cô về Thu Viên

Trên đường về cô nhận được điện thoại của Lục Chiếu Hành

Cô bắt máy liền nói:

''Anh vì tôi mà trả thù Tô Gia?''

Đầu kia Lục Chiếu Hành cười lạnh:

"Cô nói xem"

Tô Đồng Đồng nghẹn ngào nói:

"Cầu xin anh đừng làm thế, bọn họ vô tội. Tôi đang trên đường về Thu Viên, tôi sẽ không đi làm nữa.''

Lục Chiếu Hành không nghĩ tới cô lại nghe lời như vậy, anh ta nghĩ sẽ phải trắc trở lắm, nhưng Tô Đồng Đồng lại hạ mình như thế, làm anh ta rất ngạc nhiên, xem ra cô thực sự quan tâm tới Tô gia. Thật ngu, Tô gia đem cô ta đi bán, cô ta lại hạ mình cầu xin cho bọn họ, còn giúp Tô gia kiếm tiền. Xem ra sau này vẫn có thể dùng Tô gia uy hϊếp.

"Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn."

Lục Chiếu Hành uy hϊếp nói.

Tô Đồng Đồng khẽ ừ một tiếng, không có phản bác.

Khiến cho người ta nghĩ rằng Tô Đồng Đồng vô cùng quan tâm Tô gia, Tô gia với Lục Chiếu Hành đều không phải cái gì thứ tốt, làm cho bọn họ chó cắn chó đi thôi.

Đến nỗi xí nghiệp của Tô gia, tương lai còn dài, đi một bước tính một bước đi.

Lục Chiếu Hành cúp điện thoại. Trong lòng cảm thấy lạ. Loại cảm giác này thực không đúng, giống như từ khi cưới Tô Đồng Đồng, anh ta càng mất khống chế. Anh ta không thích loại cảm giác này.

Nhưng trốn tránh không phải biện pháp tốt, nếu vấn đề ở Tô Đồng Đồng, anh ta phải nhanh tay giải quyết cô.

Đêm nay về Thu Viên đi.

Anh ta nghĩ như vậy nhưng lại không muốn thừa nhận bản thân cố ý trở về vì Tô Đồng Đồng.

Đang lúc anh ta suy nghĩ liên miên, trên giường bệnh Lục Minh Vũ đã tỉnh lại, cô ta kéo nhẹ tay Lục Chiếu Hành:

"Anh, anh đang nghĩ gì thế? ''

Lục Chiếu Hành hoàn hồn, ôn nhu cười:

"Suy nghĩ về bệnh tình của em."

Đáy mắt Lục Minh Vũ hiện lên tia u ám, Lục Chiếu Hành không phát phát hiện ra.

Cô ta nắm chặt tay Lục Chiếu Hành:

''Anh ơi, lần trước anh nói đã tìm được người ghép tim phù hợp, vậy khi nào tiến hành phẫu thuật ạ?''

Nụ cười Lục Chiếu Hành cứng lại......
« Chương TrướcChương Tiếp »