Chương 9: Hoa quế nở rồi

Chương 9: Hoa quế nở rồi

Thẩm Thụy chỉnh lại cổ tay áo vừa bị nhăn.

“Lâu tiên sinh, bạn gái cậu đang khóc kìa, cậu không dỗ cô ta sao? Đàn ông không nên mất phong độ như vậy.”

Lâu Thời Tấn xoay người theo ánh mắt Thẩm Thụy, Ôn Dĩ Đồng đang chảy nước mắt nhìn chính mình.

Hắn không thể mất đi A Nguyên, “Xin lỗi, tôi có chuyện quan trọng.”

Con đường phía trước lại lần nữa bị Thẩm Thụy ngăn trở.

“Cậu!!”

Thẩm Thụy vẫn không nhanh không chậm, “Tôi nghe nói, Lâu gia đang chọn người thừa kế. Ôn tiểu thư là đại gia tộc ở tỉnh phía Nam, có cô ta giúp đỡ, vậy thì trận cạnh tranh này liền dễ thắng rồi, còn phải chúc mừng cậu trước.

Mặt khác, Tô Nguyên là bạn cùng phòng của tôi, cậu đã có lựa chọn tốt hơn, cũng đừng đi quấy rầy em ấy nữa, tôi nghĩ Lâu lão gia tử cũng không hy vọng thấy cậu như vậy.”

Ánh mắt Lâu Thời Tấn liền sắc bén lên.

Ngữ khí Thẩm Thụy không tốt, “Dù sao thì con cháu Lâu gia đông đảo, đổi một người thừa kế cũng không có tổn hại mấy, cậu nói xem có phải hay không?”

“Cậu có ý tứ gì?”

“Tô Nguyên đã sớm biết chuyện cậu nɠɵạı ŧìиɧ, thậm chí ngay cả ảnh chụp cùng video của các người cũng đều xem qua rồi. Chia tay như vậy, đối với tất cả mọi người đều hảo, nếu tôi lại nhìn thấy cậu quấy rầy bạn cùng phòng của tôi, tôi có lẽ sẽ không khách khí đâu.”

“……”

Thẩm Thụy uy hϊếp đến trắng trợn táo bạo, nhìn đối phương xoay người trở về, nghiêng đầu phân phó trợ lý, “Anh lưu lại tùy tiện mua một món, tôi đi trước.”

“Vâng, thiếu gia.”

Thẩm Thụy gật đầu thăm hỏi với chung quanh, tiếng nói nhỏ khe khẽ tức khắc nhỏ hơn nhiều.

Cách đó không xa, một người đàn ông nho nhã tuấn tú rất có hứng thú mà nhìn một màn này.

“Vị tiểu thiếu gia vừa rời đi là con nhà ai? Thẩm Thụy biết cậu ta sao? Lớn lên rất xinh xắn.”

“Tiên sinh, tôi liền đi tra.”

Bên dưới pho tượng mỹ nhân ngư.

Ôn Dĩ Đồng thấy người trở về, lau lau nước mắt sửa sang lại dung nhan, “Lâu Thời Tấn, em đều nghe thấy rồi, là em mắt mù, chúng ta chia tay đi.”

“…… Cái gì?” (vừa lắm đồ bắt cá hai tayyy )

“Em nói, từ giờ trở đi, chúng ta chia tay. Có một người bạn trai như thế, anh nên thắp nhang cảm ơn trời chứ, lại còn muốn một chân dẫm hai thuyền, dựa vào cái gì? Dựa vào anh mặt dày sao?”

Ôn Dĩ Đồng trợn đôi mắt xinh đẹp lên xem thường, lôi kéo chị họ đi mất.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

“Bạn trai cũ của em bị mù phải không? Có một thiên tiên như vậy anh ta còn đi ăn vụng.”

“……”

“A thực xin lỗi chị không phải nói em xấu đâu.”

“…… Chị không nói sai, anh ta chính là mù.”

.

Sau khi Tô Trạch nói xong chính sự vốn định đi tìm em trai, lại nhận được WeChat Tô Nguyên.

Tô Nguyên: 【thực xin lỗi anh cả, em có chút việc, về trường học trước. 】

Anh cả: 【 làm sao vậy? Có phải ai khi dễ em hay không, nói với anh cả, anh đi giáo huấn hắn. 】

Tô Nguyên: 【 A, thật sự không có, anh cả anh nghĩ gì thế, là bạn cùng phòng có việc tìm em 】

Anh cả: 【 Ừ, anh biết rồi, anh mua cho em bộ trà cụ tiền triều kia rồi, chính là bộ đặc biệt xinh đẹp trên trang tuyên tuyền đó, để ở phòng em, lần sau em về nhà liền có thể nhìn thấy. 】

Tô Nguyên: 【 cảm ơn anh cả. 】

Tô Trạch bật cười lắc đầu, hắn còn chưa nói cho em trai, hôm nay rất nhiều người hỏi thăm hắn, hôm nào có thể thu xếp cho quen biết với em trai.

Sau khi về nhà, Tô Trạch đem theo trà cụ quen cửa quen nẻo mà vào phòng Tô Nguyên.

Sau khi bật đèn hắn nhìn thấy mấy bộ trà cụ còn chưa xé bao bì trên bàn, yên lặng đặt bộ mới mua kia lên.

Tô Trạch thở dài một hơi, “A Nguyên, em sao lại như vậy?”

Còn đang giận em gái sao? Hay là giận mọi người?

Không được, hắn phải nói chuyện với ba mẹ nói chuyện, không thể để tiếp tục như vậy, bọn họ…… sẽ mất đi A Nguyên.

Tô Trạch gõ cửa phòng cha mẹ, “Ba, mẹ, con có chút việc muốn tìm hai người.”

“Vào đi.”

Ba Tô đang ngồi trong phòng khách của dãy phòng xem TV, còn mẹ Tô ở bên cạnh đắp mặt nạ.

“Làm sao vậy? Yến hội chơi vui không?”

“Ba, không phải chuyện yến hội, là Tô Nguyên.”

Mẹ Tô mở mắt, “Xảy ra chuyện gì? Em con không trở về?”

Tô Trạch xoa mày ngồi trên sô pha, “Con mua được một bộ trà cụ ở trong yến hội đưa cho A Nguyên, mới vừa đem đi phòng em ấy, phát hiện……”

Mẹ Tô không cho là đúng, “Phát hiện cái gì? Con đứa nhỏ này ấp a ấp úng làm gì, không phải là Oánh Oánh lại thích bộ nào đi, em nó thích nào bộ liền lấy đi thôi.”

Tô Trạch sắc mặt trầm trọng, “Mẹ! Mẹ có thể đừng như vậy hay không?! Oánh Oánh vì cái gì luôn thích cướp đồ của A Nguyên, một lần hai lần con không nói nó. Nhưng nó từ chỗ A Nguyên đã lấy bao nhiêu món, hai người chưa từng đếm qua đúng không? Phòng sưu tập của A Nguyên đều trống rỗng rồi! Rồi mấy món bị Oánh Oánh lấy đi đâu, hiện tại ở đâu rồi?”

Mẹ Tô nghẹn một chút, “Thích chỗ nào, em gái chỉ là đòi nó vài món, chúng ta có bao giờ không bồi thường A Nguyên đâu.”

“Bồi thường? Bất công có thể dùng cái gì bồi thường được?”

“Mẹ sao lại bất công? Oánh Oánh nó còn nhỏ……”

“Nhưng nó sớm hay muộn cũng phải lớn lên, vậy không bằng từ bây giờ trở đi, từ nó không được phép đoạt đồ yêu thích của người khác nữa. Từ hôm nay trở đi, con sẽ không bênh nó nữa, so với A Nguyên nó có được quá nhiều, cũng nên trưởng thành rồi.”

Tô Trạch lạnh giọng nói xong, thấy ba Tô như suy tư gì, cũng mặc kệ mẹ Tô nghĩ như thế nào, bà nên suy nghĩ lại cẩn thận.

Ba Tô gật đầu: “Ba biết rồi, việc này để ba nói với mẹ con, con về nghỉ ngơi trước đi.”

“Vâng.” Tô Trạch nói xong liền rời đi.

.-------------------------------------

Thẩm Thụy rời đi yến hội lái xe chạy về hướng ký túc xá, xe ngoài trường không vào được của lớn, anh chắc chắn về sớm hơn Tô Nguyên, còn hâm nóng đồ bổ một chút.

Anh không đoán sai, Tô Nguyên bắt xe chỉ có thể đến cổng trường, chỗ xuống xe cách phòng ngủ nghiên cứu sinh khoảng hai mươi phút đi bộ, lái xe sẽ nhanh hơn nhiều.

Nhưng hôm nay ánh trăng rất đẹp, Tô Nguyên muốn chậm rãi đi về.

“Thơm quá à, hoa quế nở rồi.”

Người trên đường vui vẻ cười.

Tô Nguyên cũng nghe thấy được, xuân qua thu tới, hương quế hàng năm đúng hạn tới, chưa từng thay đổi.

Nói như vậy, thật ra ánh trăng cũng vẫn luôn làm bạn bên cạnh mình, cho dù đã xuyên vào trong sách.

Trong khoảng thời gian này, bởi vì có bạn cùng phòng tốt bụng, lâu rồi cậu chưa có được những ngày bình tình thoải mái như vậy.

Sẽ không cần nhớ lại những chuyện buồn phiền kia, cũng sẽ không vào lúc nửa đêm vô duyên vô cớ khóc đến mất ngủ.

Ngày qua ngày giống như lập tức liền tốt lên.

Tô Nguyên nhìn cái cây hoa quế thật lớn này, có một cành cao như vậy.

Tạch ——

Cậu vươn tay, bẻ một nhánh hoa quế.

Phòng ngủ nghiên cứu sinh, 1212.

“Đã trở lại rồi?” Thẩm Thụy mới vừa bưng đồ bổ hâm xong lên bàn, “Mùi gì mà thơm vậy?”

Chỉ thấy Tô Nguyên đưa cho anh một cành hoa quế.

Tô Nguyên thẹn thùng cúi đầu, “…… Tôi hái trộm, cho cậu.” 【 thực xin lỗi tôi biết làm như vậy không tốt, nhưng tôi chính là muốn hái trở về, cậu đã nói hoa quế rất dễ ngửi. 】

Thẩm Thụy dường như bị đút một ngụm mật ngọt tới tận đáy lòng, nhẹ nhàng nhận lấy ngửi một chút, “Rất thơm, cảm ơn hoa của cậu.”

Anh muốn tìm cái lọ cắm vào, đây là đóa hoa đầu tiên Tô Nguyên tặng cho anh, anh phải ép thành hoa khô đem cất đi.

“Chẳng qua, hôm nay sao cậu cũng mặc trang phục nghiêm chỉnh à?” 【 thật khéo, hôm nay có rất nhiều yến hội sao? 】

Tô Nguyên nhìn đối phương, lại nhìn chính mình, tự nhiên cảm thấy tây trang cùng tây trang thật là xứng.

Thẩm Thụy ngửi ngửi hoa quế gật đầu, “Đúng vậy, hôm nay có một buổi tiệc tối từ thiện, tôi liền đi lộ mặt một chút, không thấy gì vui liền quay về.”

Đương nhiên nếu như Tô Nguyên không đi, anh cũng sẽ không đi.

“Tôi cũng vậy, đúng thật là hông có gì vui.” 【 nếu không cần đi chia tay, tôi đã sớm rửa mặt xong đang xem TV rồi. 】

“Mau uống thuốc, rửa mặt một chút rồi chúng ta xem TV, hôm nay còn chưa có xem thế giới động vật đâu.”

Tô Nguyên vui vẻ đồng ý đề nghị của Thẩm Thụy, “Được thôi.”

Hôm nay uống thuốc cực kỳ lẹ làng, còn không cần Thẩm Thụy thúc giục.

Thẩm Thụy quan sát cậu, “Vui vẻ như vậy sao?”

“Ừm.”

Thẩm Thụy cố ý nói, “Hẹn hò với người yêu hả? Cậu đang tổn thương tên cẩu độc thân là tôi này.”

“Không phải, hôm nay tôi vừa chia tay, bởi vì anh ta nɠɵạı ŧìиɧ.” 【 quả nhiên lúc tâm tình không tốt, chia tay liền có thể trở nên vui sướиɠ. 】

“Vậy chúc mừng cậu, thoát ly biển khổ.” Sau đó tiến vào vòng tay của tôi.

Tô Nguyên nghiêm túc nói lời cảm ơn, “Cảm ơn cậu, đúng thật thật là thoát khỏi biển khổ.” 【 từ đây về sau mình liền cô độc một mình, không có vướng bận. 】

…… Đây là cái từ hình dung gì?

Thẩm Thụy bất đắc dĩ cười, “Yêu cầu của cậu đối với người yêu tương lai là gì? Tôi giới thiệu cho cậu, tuyệt đối đáng tin.”

Tô Nguyên, “Tôi không định tìm người yêu.” 【 nếu như mình chết đi, chẳng phải lại làm cho người ta thương tâm. 】

Tay Thẩm Thụy hơi hơi run lên, chẳng lẽ Tô Nguyên đã biết bệnh của cậu?

Chuyện này không có khả năng, anh đều bịt miệng hết rồi.

“Thật sự không tìm sao?”

“Ừm.”

“Ok, cậu không tìm cũng không sao, tôi ở cạnh cậu.”

“Gì?”

“Nếu cậu vẫn luôn không tìm người yêu, đến lúc đó chậm trễ tôi, thì phải đền cho tôi một người đó.”

“……” 【 Mình dùng cái gì đền chứ? 】

Thẩm Thụy nghĩ thầm, đương nhiên là dùng chính em tới đền.

“Tôi trở về sớm, cơm chiều còn chưa ăn, cùng tôi ăn một chút đi, tôi có nấu canh gà, thêm chút mì nữa rất nhanh liền xong.”

“Được thôi.” 【 tôi đây liền cùng cậu ăn một chút. 】

Canh gà mặt rất nhanh được mang lên bàn.

Tô Nguyên cảm thấy Thẩm Thụy đặc biệt vui mừng, “Hôm nay cậu cũng rất vui hả?” 【 thật trùng hợp, chẳng lẽ hôm nay là ngày hoàng đạo? 】

Thẩm Thụy giương mắt mỉm cười, “Đúng vậy, tôi có cơ hội theo đuổi người mình thích, đương nhiên vui vẻ.”

Tay cầm thìa của Tô Nguyên dừng lại một lát, “Vậy chúc cậu sớm ngày thành công.”

“Có những lời này của cậu, tôi chắc chắn có thể được như ước nguyện.”

Thẩm Thụy cười đến rất có thâm ý.

Sau khi tắm rửa sau hai người vẫn giúp nhau sấy tóc, sau đó cùng nhau xem thế giới động vật.

“Thẩm Thụy, cậu mỗi ngày cùng tôi xem thế giới động vật không thấy nhàm chán sao? Cậu muốn xem cái khác tôi cũng có thể cùng cậu xem.”

“Không nhàm chán, rất thú vị.”

Thẩm Thụy kỳ thật không thấy thế nào, anh vẫn luôn bận lấy đồ ăn vặt cho Tô Nguyên, lau tay, làm chỗ dựa cho đầu của cậu.

Đây là lúc anh cùng Tô Nguyên cách nhau gần nhất, còn có thể mượn cơ hội chiếm một chút xíu tiện nghi, chỉ một chút thôi.

Tô Nguyên không có ngẩng đầu, vẫn dựa đầu trên vai Thẩm Thụy, tư thế này xem TV đặc biệt thoải mái, so với dựa sô pha thoải mái hơn nhiều.

Bạn cùng phòng còn trực tiếp đem đồ ăn vặt đút đến bên miệng cậu, cậu không cần nhúc nhích, từ từ ăn là được.

“Ngô, cậu không mệt sao? Mỗi ngày nấu cơm giặt đồ quét tước vệ sinh cho tôi, còn muốn đút tôi đồ ăn vặt, thật ra tôi đều có thể tự làm được.”

Thẩm Thụy cúi đầu nhìn người đang dựa vào bên trái, ngay cả cái xoáy trên đỉnh đầu nhìn cũng đáng yêu như vậy.

“Không mệt, tôi rất vui, đương nhiên nếu cậu có thể ăn nhiều cơm hơn một chút, mỗi ngày đều uống thuốc không ngừng, thì tôi sẽ càng vui hơn.”

Tô Nguyên ngừng động tác nhai lại, “Thẩm Thụy……”

“Sao?”

“Tôi cảm thấy, ngày thường cậu tốn quá nhiều thời gian trên người tôi, cậu không phải muốn theo đuổi người cậu thích sao?

Không cần lo cho tôi, tôi có thể tự mình ăn cơm, cũng có thể tự mình nấu thuốc. Cậu là một người bạn cùng phòng rất tốt, tôi hy vọng cậu nhân sinh tiền đồ như gấm, hạnh phúc vui sướиɠ.”

【 Trường hợp như tôi, tôi có lẽ sống không được lâu lắm, nhưng trước thời điểm kia, tôi hy vọng có thể nhìn thấy cậu có một người bạn đời thật tốt. 】

Tác giả có lời muốn nói: Còn chưa tới mùa thu, ta liền bắt đầu nhớ mùi hoa quế.

Hoa quế phơi khô, hóa ra lại thật sự có thể bảo tồn rất lâu rất lâu a, sang năm ta phải làm một cái túi hương hoa quế hì hì

Editor có lời muốn nói: Hôm nay mị rất mệt cũng không được vui lắm nên cố gõ đủ tiêu chuẩn một chương thôi, chúc mọi người đọc truyện vui