Chương 8: Chia tay

Chương 8: Chia tay

Hai người ngồi trên xe trong nhà, tài xế chạy vững vàng trên đường.

Bên trong xe chật hẹp kín mít, Tô Trạch dựa vào rất gần, Tô Nguyên có chút không được tự nhiên mà dịch về phía cửa sổ, đèn nê ông ngoài lập loè cửa sổ, trên đường người đông như kiến.

Tô Trạch: “A Nguyên, Oánh Oánh còn nhỏ, chờ em nó lớn lên sẽ hiểu chuyện thôi, em đừng cùng nó so đo ha.”

Tô Nguyên quay đầu nhìn anh cả một cái, ngữ khí bình tĩnh, “Vâng, em là người lớn, em sẽ không cùng trẻ con so đo.”

Cậu biết tính cách người ta sẽ không thay đổi, mà cho dù tính tình Tô Oánh cả đời đều như thế, cũng không có quan hệ với cậu, sau này bọn họ chắc sẽ rất ít gặp mặt.

Tô Trạch vui mừng gật đầu, “A Nguyên thật tốt, không biết về sau sẽ tiện nghi ai.”

.---------------------------------

Tập đoàn Lâm thị tổ chức buổi tiệc từ thiện dưới hình thức tiệc rượu, 7 giờ tối chính thức bắt đầu.

Hai anh em Tô gia ăn cơm chiều rồi mới tới, dù gì thì trường hợp này chủ yếu là xã giao, không ai mang ý tưởng ăn ké một bữa mà đến.

Đến lúc cách mở màn còn nửa tiếng, đã có không ít người lục tục tới.

Lúc Tô Trạch cùng Tô Nguyên từ trên xe xuống, các loại ánh mắt chung quanh đánh giá, tán thưởng, nóng bỏng, kinh diễm, nghi hoặc vô số loại.

Tô Trạch làm lãnh đạo công ty, sớm đã quen thuộc trường hợp này. Tô Nguyên lại chịu nổi trở thành tiêu điểm trong đám người, lùi một bước đi ở phía sau anh cả.

Sau khi hai người đăng ký vào bàn, Tô Trạch cúi đầu dặn dò Tô Nguyên, “Em lần đầu tiên tới trường hợp này, trước tiên anh mang em đi giới thiệu quen biết một số bạn bè.”

Tô Nguyên dừng lại một chút, “Mới vừa ở nhà chưag ăn no, em muốn đi ăn một chút gì trước, đợi lát nữa lại đến tìm anh. Đúng rồi, nếu nhìn thấy Lâu Thời Tấn, đừng nói em cũng tới, em muốn cho anh ta cái kinh hỉ.”

Tô Trạch bất đắc dĩ cười cười, xoa xoa đầu em trai, ngữ khí sủng nịch, “Được.”

Cách đó không xa mấy cô gái thấy được một màn này, ánh mắt sáng ngời, lôi lôi kéo kéo mà cùng nhau tiến đến.

“Đây là mỹ nhân nhà ai vậy? Sao mà chưa từng gặp qua”

“Lúc mới vào tôi cố ý đăng ký ở phía sau bọn họ, trên giấy viết Tô Trạch cùng Tô Nguyên”

“Tên này vừa liền biết là anh em nha, khó trách ôn nhu như vậy”

“Họ Tô? Nhà bọn họ còn có một bé gái đặc biệt kiều khí hình như tên là Tô Oánh đúng hong?”

“Sớm biết rằng em trai Tô Trạch đẹp như vậy ……”

“A, cậu muốn làm gì? Của cải nhà Tô lại không được coi là nhiều, ở đây cũng chỉ xem là trung đẳng”

“Nhà tôi có tiền, không để bụng cái này, tôi chỉ thích loại thiếu niên xinh đẹp ôn nhu này, làm tôi động lòng ghia”

“Ai mà không động lòng, chúng ta đều như nhau nha”

……

Tô Nguyên giả vờ lấy chút ăn, đi đến một góc ngồi.

Cậu quan sát rồi, đó là chỗ muốn đi vệ sinh thì nhất định phải đi qua, có cây xanh vờn quanh, cũng dễ cho cậu tìm người.

Thẩm Thụy cùng trợ lý của anh đúng giờ mới tới, phỏng chừng cũng chỉ có anh tới muộn như vậy, nói vậy Tô Nguyên cùng Lâu Thời Tấn sớm đã tới rồi.

Người Lâm thị vẫn luôn chờ ở cửa, “Thẩm Tiên sinh đại giá quang lâm, vinh hạnh cho kẻ hèn này quá, mời vào trong.”

Tối hôm qua Thẩm Thụy đột nhiên muốn thiệp mời từ Lâm thị, chuyện vinh dự như vậy làm bọn họ vui muốn chết. Kết quả chờ mãi chờ mãi người cũng chưa thấy tới, thiếu chút nữa cho rằng bị thả bồ câu.

“Không cần vinh hạnh.” Thẩm Thụy lễ phép thăm hỏi.

Khung cảnh trong chốc lát phi thường náo nhiệt, Thẩm Thụy kêu trợ lý đi nhìn chằm chằm Lâu Thời Tấn, có tình huống gì lập tức gọi điện thoại cho anh, chính mình thì xã giao ứng phó giữa sảnh.

Tô Nguyên ngồi trong góc, vốn tưởng rằng sẽ thực vắng vẻ, lại có không ít người lục tục tới, trong lúc nhất thời thế nhưng cũng thành cái trung tâm xã giao.

Cậu không biết những người này phần lớn đều tới vì cậu.

Hôm nay Tô Nguyên bởi vì chính thức tham gia tiệc tối, không tránh được bị anh trai sửa soạn một phen.

Giữa sảnh ánh đèn lộng lẫy, Tô Nguyên môi hồng răng trắng nhìn qua quả thực giống một thiếu gia quý tộc, chỉ là quá mức an tĩnh, hồi lâu cũng không ai dám tới bắt chuyện.

Tô Nguyên đang muốn đổi một chỗ ít người, lại thấy một vị mỹ nữ cùng chị em của cô bưng ly rượu vang đỏ bước đến.

Cậu nhìn chằm chằm hai mắt của đối phương, tựa hồ có vài phần tương tự chính mình, nhưng cái vị thế thân ánh trăng sáng kia không phải là tới cùng Lâu Thời Tấn sao?

Lâu Thời Tấn cũng không có hẹn Ôn Dĩ Đồng cùng nhau tới, Bắc Kinh nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, Tô gia cùng Lâu gia đều là người trong vòng, trường hợp này nếu mà truyền ra, Tô Nguyên sớm hay muộn đều sẽ biết.

Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, sáng sớm Ôn Dĩ Đồng đã thấy tấm thiệp mời kia.

Cô ta thực thích người bạn trai này, thời gian bọn họ yêu đương mặc dù ngắn, cô ta cái gì cũng đã đều đem cho hắn, cũng xác định hắn.

Nhưng Lâu Thời Tấn không đồng ý, “Anh hiện tại mới vừa tiếp nhận chi nhánh công ty, đang là lúc phải tạo thành tích. Chờ anh nắm được quyền kế thừa lập tức công khai, bảo bối em biết anh yêu em nhiều như nào đúng không?”

Ôn Dĩ Đồng là một phụ nữ thông minh, cô ta không có nháo, Ôn gia là phú hào tỉnh ngoài, cũng có thân thích ở Bắc Kinh, lấy cái thư mời cũng không khó.

“Dĩ Đồng, cậu sao lại muốn tham gia yến hội này vậy?” Hướng Chi Nhu tò mò hỏi.

Cô là người Bắc Kinh, Ôn Dĩ Đồng là dựa vào quan hệ chị em họ đi vào.

“Tới học hỏi một chút.”

Ôn Dĩ Đồng vuốt vuốt mái tóc dài gợn sóng hạ cuộn sóng tóc dài, khuôn mặt tươi tắn sinh động toát lên sức hấp dẫn vô biên..

Hướng Chi Nhu phì cười, “Trang điểm đẹp như vậy, có phải coi trọng ai hay không? Nói đi, chị giúp em nha.”

“Ai cũng đều chướng mắt, em chính là người có bạn trai.”

“Em có bạn trai lúc nào?” Hướng Chi Nhu siêu lớn tiếng, phát hiện ánh mắt chung quanh đều xoay lại đây, lập tức thấp giọng hỏi, “Ai vậy?”

“Nói chị cũng không biết, Lâu Thời Tấn.”

Tô Nguyên nghe được, tảng đá trong lòng coi như hạ xuống, quyết định ngồi chỗ này không đi đâu.

“Anh ta à, ánh mắt em không tồi đâu, hôm nay người Lâu gia cũng tới, nói không chừng em có thể giải tương tư nga, chị giúp em người một chút.”

“Đừng đừng, anh ấy lại quá dính người.”

Mỗi lần đều si ngốc mà nhìn cô ta như vậy, như thế nào cũng không muốn rời đi, còn không phải là dính người sao?

Dính người?

Tô Nguyên nhớ tới cốt truyện trong sách, Lâu Thời Tấn sau khi ánh trăng sáng chết, liền bắt đầu cùng thế thân này yêu hận gút mắt. Sau đó Ôn Dĩ Đồng phát hiện thế thân chân tướng không tiếp thu được, hai người anh truy em trốn làm trò suốt một quyển sách, có thể nói là cẩu huyết đến cực điểm.

Thời gian này hai người bọn họ còn đang ở trạng thái yêu thầm, sau khi Lâu Thời Tấn phát hiện Ôn Dĩ Đồng ở đây, lập tức đem người lừa đi, ngay cả miệng của chị em cô ta đều bịt đến gắt gao.

Mãi đến lúc Tô Nguyên, cũng không biết có chuyện này.

Có thể yêu hay không?

Lâu Thời Tấn phát hiện Tô Trạch cũng ở đây, thực lễ phép tiến lên chào hỏi, “Anh cả, ngươi cũng ở đây.”

Tô Trạch cùng hắn cụng ly, ý vị thâm trường mà nhìn hắn một cái, “Anh nghe nói, hôm nay có người bán ra một bộ trà cụ tiền triều, đến xem náo nhiệt.”

Anh liền mua về dỗ em trai vui vẻ. (Thấy Tô Trạch cũng thương em Nguyên quá nè)

Lâu Thời Tấn hiểu rõ, “Là cho A Nguyên, em ấy luôn luôn cái này, vậy chúc anh một lần liền mua được.”

Tuy rằng hắn cũng muốn mua lại tặng cho A Nguyên, nhưng anh vợ tương lai đã nhìn trúng, cũng chỉ có thể bỏ thứ yêu thích.

“Chơi vui vẻ.”

Lâu Thời Tấn xác thật cũng có chính sự không thể ở lâu, “Anh cả cũng vậy, em đi trước một bước.”

“Ừ.” Tô Trạch cười gật đầu, mau đi tìm em trai đi.

Khu nghỉ ngơi.

Hướng Chi Nhu: “Em thật không đi một chút? Vạn nhất bạn trai em long tinh hổ mãnh, không tới chỗ này nghỉ ngơi thì sao?”

Ôn Dĩ Đồng nhướng mày cười, “Không tới thì không tới thôi.”

“Hôm nay nơi này sao lại nhiều người như vậy, ngày thường những công tử tiểu thư này đều giống như Hoa Hồ Điệp bay nhảy đầy sảnh.”

Hướng Chi Nhu trái phải đánh giá, bỗng nhiên hướng về một không nhúc nhích.

“Chị nhìn cái gì thế, mê mẩn như vậy?” Ôn Dĩ Đồng buồn cười cũng xoay đầu qua.

Hóa ra là có một mỹ nhân ngồi trong góc, xu tuyệt điệt lệ, làm nhân tâm sinh gợn sóng, bị hắn coi trọng liếc mắt một cái thậm chí nguyện ý vì hắn sinh vì hắn chết.

“Hắn…… Cư nhiên cùng ngươi có vài phần tương tự ai?” Hướng Chi Nhu thật vất vả hoàn hồn, phảng phất phát hiện tân đại lục.

Ôn Dĩ Đồng cẩn thận nhìn chằm chằm đối phương, cuối cùng thở dài, “Cậu ấy là hoa trên mặt trăng, em chỉ là hoa quỳnh trên mặt đất.” Kém xa rồi.

Tô Nguyên thấy Ôn Dĩ Đồng nhìn lại, hơi hơi mỉm cười với nàng.

Chung quanh truyền đến một mảnh tiếng hút khí, ánh mắt hâm mộ ghen tị đều sắp xuyên thủng Ôn Dĩ Đồng.

Hướng Chi Nhu chìm đắm trong cái tươi cười kia, “Em suy xét đổi cái bạn trai không? Cái bánh lớn như vậy!”

Ôn Dĩ Đồng: “……” Cô ta vậy mà đáng xấu hổ có hơi động tâm.

“Khụ, chị nói vậy thôi, mau quay đầu lại, bạn trai em hình như tới kìa.” Hướng Chi Nhu vẫy tay với đối phương, “Lâu Thời Tấn, lại đây ngồi.”

Lâu Thời Tấn một đầu dấu chấm hỏi, hắn mới vừa cùng người khác nói xong việc lại đây nghỉ ngơi, con gái Hướng gia trước kia không nhiệt tình như vậy, bất quá duỗi tay không đánh người mặt cười, hắn vẫn đi qua.

“Có quấy rầy mọi người hay không?” Lâu Thời Tấn rất là thân sĩ mà lần nữa dò hỏi, lúc quay đầu nhìn về phía người khác, thiếu chút nữa không khống chế được biểu tình trên mặt.

Hướng Chi Nhu đặc biệt tri kỷ, “Tèn ten ten ten —— kinh hỉ không bất ngờ không? Không quấy rầy người yêu mấy người hẹn hò, tôi đổi chỗ khác ngồi.”

Lâu Thời Tấn cuối cùng vẫn kìm chế lại, “Cảm ơn.”

“Dĩ Đồng, em cũng tới? Coi trọng cái gì sao, anh mua cho em.” Lâu Thời Tấn trong lòng tính toán nhanh chóng lừa người đi, tuyệt không thể bị Tô Trạch phát hiện, ý cười dịu dàng nói, “Anh lập tức liền phải rời đi, em đi chỗ cũ trước chờ anh được không? Hửm?”

Ôn Dĩ Đồng sao có thể đi, hôm nay cô ta là tới công khai tình yêu. Dựa vào si mê trong mắt Lâu Thời Tấn, cô ta sẽ không thua.

“Em không sao, em cũng muốn một món quà tặng cho bạn trai em, thân ái anh thích cái nào?”

Lâu Thời Tấn đang muốn lại khuyên, bả vai đột nhiên bị chụp một chút, có người kề sát bên tai hắn nhẹ giọng nói, “Chúng ta tâm sự?”

Thoáng chốc máu của hắn phảng phất đều bị đông lại, đây là tiếng của Tô Nguyên.

Tô Nguyên xin lỗi cười, “Ngượng ngùng, tôi và bạn trai cô là bạn học cũ, có mấy câu muốn nói với anh ta.”

Ôn Dĩ Đồng ngơ ngác gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

“Đi thôi.”

Lâu Thời Tấn cứng đờ mà đuổi kịp.

Góc bên cạnh, “Thiếu gia, anh ta tới rồi, đi về phía pho tượng mỹ nhân ngư kia.”

“Tốt, đã rõ.”

.------------------------

Bên dưới pho tượng mỹ nhân ngư.

Tô Nguyên: “Chúng ta chia tay đi, tôi chúc các người hạnh phúc.”

Sắc mặt Lâu Thời Tấn trắng bệch, “Em hiểu lầm rồi, không phải như em nghĩ đâu, cô ta không phải bạn gái của anh.”

Pho tượng phía sau Ôn Dĩ Đồng đột nhiên ngẩng đầu, khóe mắt đỏ lên. Hướng Chi Nhu vẻ mặt lo lắng mà nhìn cô ta.

Tô Nguyên biểu tình bất biến, “Có phải hay không đều không quan trọng, các người cũng không phải lần đầu tiên hẹn hò. Khách sạn W, núi Tiêm Vân, hồ Ngọc Văn, còn cần tôi tiếp tục nói sao?”

Lâu Thời Tấn không thể tin mà lắc đầu, “Tô Nguyên, anh nhất thời hồ đồ, là anh uống say, thực xin lỗi thực xin lỗi xin em tha thứ cho anh.”

“Lúc trước khi chúng ta ở bên nhau, còn nhớ rõ anh đã nói cái gì sao?”

“Anh nói, anh vĩnh viễn chỉ yêu một mình em, chỉ chiều chuộng em.” Giọng Lâu Thời Tấn có vẻ run rẩy, thẳng tắp mà nhìn Tô Nguyên, “Anh nhớ rõ, anh xác thật không yêu cô ta.”

Tô Nguyên ngữ khí vững vàng, “Ừ, anh chỉ là cảm thấy cô ấy lớn lên giống em vài phần, cho nên tình cảm có chút dời đi, phải không?”

Khóe mắt cậu nhìn đến vị thế thân đứng ở phía sau pho tượng, “Không, anh yêu cô ấy, chỉ là anh không thừa nhận, cô ấy là cô gái kiêu ngạo làm liều, anh không nên phụ cô ấy.

Giữa chúng ta, kỳ thật chưa từng bao giờ có tình yêu. Tôi thiệt tình thực lòng chúc các người hạnh phúc, cũng hy vọng tham gia hôn lễ của các người.”

Nghe đến đó, Ôn Dĩ Đồng nhịn không được khóc ra tới, gắt gao che lại miệng mình, không cho một tia tiếng khóc phát ra ngoài.

Hướng Chi Nhu ôm nàng vào ngực không ngừng trấn an, lạnh lùng mà liếc mắt nhìn tra nam một cái.

Sắc mặt Lâu Thời Tấn trắng bệch, thảm đạm tươi cười, “Anh biết…… Ha ha, anh biết em không thích anh, nhưng lúc em đồng ý cùng anh ở bên nhau , anh trước giờ chưa bao giờ vui vẻ như lúc đó.

Nếu có khoảnh khoắc so với đó càng vui sướиɠ hơn, kia nhất định là lúc chúng ta kết hôn, còn có thời khắc đám cưới vàng. Tô Nguyên, đời này anh chỉ yêu một mình em, anh sẽ chia tay cô ta, em đừng rời đi anh……được không?”

Tô Nguyên thấy đối phương vóc dáng lớn như vậy, lại sắp khóc lên ngay trước mặt cậu, còn rất bội phục hắn co được dãn được như vậy, vì yêu cúi đầu, đáng tiếc cậu không phải nguyên chủ.

“Không, tôi có thói ở sạch. Cuối cùng nói một lần nữa, chúng ta chia tay, không cần anh đồng ý. Về sau cũng đừng gặp mặt, tôi đặc biệt không thích có người tới cửa tới tìm tôi, cảm ơn hợp tác.”

Nói xong Tô Nguyên quay đầu liền đi.

“Tô Nguyên……”

Lâu Thời Tấn khóe mắt đỏ lên mà muốn đuổi theo, có người chặn đường hắn.

“Thẩm Thụy ——”

Tác giả có lời muốn nói: Người sẽ thay đổi, cho nên mới có nhiều người yêu thế thân như vậy đi?

Nếu là bạn, bạn sẽ thay đổi sao?

Editor có lời muốn nói: Vì tên chương nên cố gõ nốt, chia tay người cũ mới có chỗ cho bạn Thẩm chứ ~~~~~~

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ^^