Chương 7: Xua đuổi tình địch

Chương 7: Xua đuổi tình địch

Biểu tình Thẩm Thụy nhàn nhạt, “Ừm, gần đây cậu bận cùng bạn gái hẹn hò, Tô Nguyên chắc là không muốn quấy rầy.”

“... Bạn gái?”

“Thứ năm tuần trước các cậu hẹn hò ở núi Tiêm Vân, Ngô Hồng lớp chúng ta vừa vặn gặp được, cậu ấy nói với tôi.”

Sắc mặt Lâu Thời Tấn mắt thường có thể thấy được mà trắng bệch, “Vậy cậu ta chắc chắn nhận lầm người, tuần trước tôi vẫn luôn bận việc ở công ty, căn bản không có thời gian ra khỏi Bắc Kinh.”

Hắn không thể thừa nhận, người giống nhau trên đời nhiều như vậy. Nếu như Tô Nguyên biết hắn nɠɵạı ŧìиɧ nhất định sẽ chia tay, dù sao thì lúc trước.... (ghét dấu chấm lửng thiệt sự )

Thẩm Thụy cười nhạo, “Tôi cũng chỉ là suy đoán, cậu ngồi đi, Tô Nguyên lập tức sẽ trở lại.”

Nhận sai người? Lộ phí cùng vé vào cửa của Ngô Hồng lộ phí đều do anh bỏ ra, ảnh chụp cũng chụp không ít.

“Bên kia công ty còn có việc cần xử lý gấp, hôm nào tôi lại đến thăm Tô Nguyên.” Lâu Thời Tấn không đợi anh trả lời, lập tức xoay người đi rồi.

Hắn muốn chuẩn bị chứng minh hắn đang ở Bắc Kinh ngày đó, lại xóa theo dõi của cảnh khu, hắn không thể mất đi Tô Nguyên.

Sau khi tan học Tô Nguyên định lại đi xoa mèo, con mèo cam lần trước xúc cảm làm cậu nhớ mãi không quên.

“Cam bự, ra đây ăn đồ hộp nè.”

Không hề đáp lại.

Tô Nguyên cầm đồ hộp lại tìm không ra mèo, cách đó không xa một nhóm bạn học nữ vây quanh không biết đang làm cái gì.

Khi thất vọng mà chuẩn bị rời đi, trên cây truyền đến một tiếng mèo kêu.

“Meo ~”

Một con mèo trắng béo từ trên cây nhanh nhẹn nhảy xuống, trên đầu là hình tam giác cái màu, nhìn qua có chút u buồn lại hơi buồn cười.

“Em lớn lên —— thật đáng yêu nha, liền gọi em là Tiểu Bát.”

Tô Nguyên mở đồ hộp ra đặt ở trên mặt đất, Tiểu Bát vùi đầu ăn ngấu nghiến, tiếng chóp chép không dứt bên tai.

Lúc này xoa mèo, muốn sờ thế nào liền sờ, dù sao mặt nó sẽ không rời đi đồ hộp.

“Em có biết Tiểu Quất (con mèo cam í) đi đâu hay không? Không phải là đánh nhau thua bị đuổi đi rồi chứ?”

Chóp chép chóp chép.

Tiểu Bát vươn đầu lưỡi hồng phấn liếʍ liếʍ móng vuốt trăng trắng, vây quanh mặt một vòng một vòng mà xoa rửa mặt, đệm móng hồng nhạt ở trước mắt Tô Nguyên tới tới lui lui, làm tim cậu rung động đập cũng chậm lại một chút.

“Em đáng yêu như vậy, nhất định không có phiền não đi.”

Gió nhẹ lướt qua, lá cây gieo rắc ánh mặt trời đầy đất, những đốm sáng màu vàu hôn lên mặt đất, mèo con cùng Tô Nguyên.

Người thấy một màn này gần như muốn ngừng thở.

Mỹ nhân xinh đẹp sống động lông mi giãn ra, giống một gốc cây hải đường tuyệt mỹ hấp dẫn ánh mắt người và mèo, tiếng cười réo rắt quanh quẩn dưới tàng cây.

“Meo ~” một con mèo cam mập làm nũng ở trong đám người.

Tiếp tục sờ ta nha meo, còn chưa có cho cá khô nhỏ đâu, thú hai chân đừng hòng đi.

“A Tô Nguyên tới thật nè, mèo cam đây là thất sủng sao”

“Là chúng ta vây quanh mèo cam, Tô Nguyên tìm không thấy đi”

“Ai nha mưa móc trải đều thật tốt, sờ thêm mấy con khác, chúng ta cũng không cần sờ mỗi một con, trọc thì làm sao bây giờ nó đáng yêu như vậy”

“Các cậu xem mấy người kia, đều là bên ngoài trường đó, hai ngày trước hình như cũng tới chụp Tô Nguyên”

“Ai ai ai? Cậu ấy còn dám qua đi trả lời, khụ khụ chúng ta cũng đi nghe một chút?”

“Tán thành”

“Tán thành +1, đi”

......

Tô Nguyên cảm thấy khả năng chính mình nghe lầm, lại lần nữa mở miệng dò hỏi, “Mọi người là nói... Muốn để tôi xuất đạo? Đóng phim điện ảnh?”

Hôm nay cậu có phải còn chưa rời giường hay không, đang nằm mơ hả?

“Đúng vậy, hai ngày trước bạn học Tô Nguyên lên hot search Weibo, hiện tại đang có nhiệt độ. Hơn nữa giải trí Phong Hoa chúng tôi ra sức nâng lên, nhất định tiền đồ vô lượng.”

Giọng Bình Khương đều không vững vàng, Tô Nguyên chỉ nhẹ nhàng chớp mắt, hắn liền dường như bị một mũi tên bắn trúng ngực.

Chỉ với gương mặt này, cũng có thể đứng ở đỉnh cao giới thời trang, tự hút fans lại là sinh viên học cao, không thể để vụt mất mối này.

Nhất định phải ký được với cậu ấy, điều kiện gì cũng dễ bàn.

“Cảm ơn, không cần đâu.”

Sau ánh đèn sẽ bị người soi mói, người bình thường đều không chịu nổi, huống chi Tô Nguyên chỉ muốn mờ nhạt trong biển người, an tĩnh qua ngày.

Bình Khương đã chuẩn bị đánh trận lâu dài, như cũ cười thành khẩn, “Cậu lại suy xét thêm đi, đây là danh thϊếp của tôi.”

Công ty bọn họ thanh danh cực tốt, chọn lựa nghệ sĩ lại rất nghiêm khắc, nếu muốn xuất đạo tuyệt đối là người mới lựa chọn tốt nhất.

Tô Nguyên đem danh thϊếp bỏ ở trong túi, chung quanh đã có không ít người lục tục vây quanh, cậu không muốn bị xem náo nhiệt, gật gật đầu liền rời đi.

“Oa người này ánh mắt không tồi đó, giáo thảo đại học Thanh Bắc chúng ta cũng không phải cái danh không”

“A tôi cá là Tô Nguyên sẽ không đồng ý xuất đạo”

“Vì sao? Sầm ảnh đế xuất đạo chính là công ty này quản lý, tài nguyên tốt danh tiếng tốt, những người khác muốn cũng không vào được”

“Tô Nguyên cũng không chủ động cùng người nói chuyện, thật ra chắc cũng không phải cao lãnh, tôi cảm thấy là do thẹn thùng á”

“Khẳng định là thẹn thùng, lần trước Vu Gia Tường nếu không phải đói bụng, hết cách mới phải tìm tới Tô Nguyên, người ta vậy mà lại rất hào phóng”

“Vu Gia Tường ăn thật nhiều, năm phút liền ăn hết, nếu không phải giữa khóa sau cậu ta đã chạy đi mua bánh quy cho Tô Nguyên, tôi đã đánh cậu ta rồi.”

......

Phòng ngủ nghiên cứu sinh, 1212.

Thẩm Thụy vẫn múc cho Tô Nguyên chén canh trước khi dùng cơm như cũ, ngữ khí nhẹ nhàng.

“Hai ngày sau hoa quế trong trường sẽ nở, cậu nếu như đi ngang qua thì ngắm nhiều chút, vừa lúc ngắm được cảnh thu, không cần vội vã trở về ăn cơm.”

Tô Nguyên uống một ngụm canh, độ ấm vừa vặn, tiếp theo thẹn thùng cười, “Ừm, được, trên đường đút mèo ăn, nên về trễ.” 【 còn có người mời tôi xuất đạo á, có thời gian như thế tôi đi ngủ còn hơn】

Đôi đũa của Thẩm Thụy hơi ngừng lại, “Đúng rồi, hôm nay có người tới tìm cậu, những đồ bổ kia là cậu ta đưa, chỉ là dược lực không đủ, đối với cậu không có tác dụng gì.”

Anh sẽ không đem nấu cho Tô Nguyên ăn, chút nữa sẽ đem vứt đi.

“Ai tới? Không có ai nói tới thăm tôi hết.” 【 chẳng lẽ là Tô Trạch? Nhưng anh cả sẽ không có không nói tiếng nào mà đã tới. 】

Tô Nguyên lắc đầu.

Thẩm Thụy nhìn kỹ mỗi một biểu tình của Tô Nguyên, “Lâu Thời Tấn, cậu ấy cùng ngành với tôi , thường xuyên học cùng nhau.”

Chỉ thấy cậu hơi hơi ngẩn ra một chút, trong mắt lại không có chút biến hóa mà nói, “Là anh ta à.” 【 chỉ bởi vì mình đi xem bạn cùng phòng thi đấu, anh ta liền tra số phòng ký túc xá của mình, thật là phiền toái. 】

“Xin lỗi, tôi sẽ nói với anh ta, không để anh ta tới đây nữa. Ký túc xá không phải chỉ có mình tôi, tôi tôn trọng thói quen của cậu, sẽ không mời khách tới cửa.”

【 Ngài mai cuối tuần, tiệc tối từ thiện Lâm thị liền sẽ bắt đầu, ngày mai còn phải về nhà lấy quần áo, chia tay mệt như vậy, hay là bỏ đi ta? 】

Thẩm Thụy liền quýnh lên, “Khụ khụ... Cậu nếu muốn mời bạn bè tới, cũng không sao, nói tôi chuẩn bị trà bánh trước. Lễ vật kia cậu nhận lấy, hay là đưa sang phòng kế bên ha?”

Nói lại liếc chúng nó một cái, hơi mang chút ghét bỏ.

Tô Nguyên xoa xoa cái trán, “Tặng cho người ta đi, đừng lãng phí, xem như cảm ơn bọn họ ngày thường chiếu cố.” 【 về sau cũng mong bọn họ tiếp tục giữ vững, đừng tới gõ cửa. 】

“Được, chút nữa tôi đi đưa. Bách hợp hôm nay đặc biệt tươi, lại ăn hai muỗng.”

Thẩm Thụy tặng hết cho mấy phòng xung quanh, Tô Nguyên ăn không hết nhờ mọi người giúp chia sẻ một chút, thuận tiện cảm ơn bọn họ tác phong sinh hoạt an tĩnh.

Người ở phòng bên cạnh đều gom lại một phòng.

“Ôi trời ạ này ra tay cũng quá hào phóng đi, cẩm hồng đường nhân sâm nè”

“Ha ha ông nội của tôi liền thường xuyên mua cái này nấu nước uống, nhân sâm quá quý đi”

“Linh chi khe lõm lớn như vậy, đông trùng hạ thảo, tuyết liên, hà thủ ô, chúng ta mau chia chia, tôi sắp chảy nước miếng rồi”

“Tôi đây muốn hà thủ ô cho mẹ tôi ăn, tóc bà có chút trắng rồi”

“Đông trùng hạ thảo, ba tôi thường xuyên uống cái này”

“Có bắt nạt người ta hay không, Thẩm Thụy chỉ hy vọng chúng ta an tĩnh một chút, không có việc gì cũng đừng quấy rầy”

“Có thể là giấc ngủ không tốt lắm, đặc biệt là giữa trưa cùng buổi tối, chúng ta thanh âm nhỏ chút là được”

......

Tô Nguyên nhìn đồ bổ trước mặt, khẽ thở dài một cái.

【 lần trước ta ăn đồ bổ trước liền ăn không ngon, hiện tại sửa thành sau khi ăn xong? 】

“Cậu ăn từ từ đi, tôi dọn chén một chút, máy rửa chén cậu mới mua còn dùng khá tốt.”

Lúc Thẩm Thụy nhận được máy rửa chén, trong lòng vui đến nở hoa, Tô Nguyên chắc là đau lòng anh.

“Vậy là tốt rồi.” 【 cậu không cho tôi rửa chén, tôi đây chỉ có thể mua máy rửa chén cùng người máy quét rác, đáng tiếc người máy nấu nướng làm đồ ăn quá khó ăn...】

“Tôi cho người lắp thêm ống dẫn nước ấm, về sau rửa tay mở bên màu đỏ kia, đợi lát nữa tôi làm mẫu cho cậu xem.”

Mỗi ngày Tô Nguyên đều có thể nhận được một bất ngờ nhỏ từ bạn cùng phòng tiên ốc, “... Ừm, được rồi.” 【 mùa đông rửa rau rất lạnh, mình hẳn là nên nghĩ đến sớm một chút, mình đây còn có thể mua thêm cái gì nữa đâu 】

Thẩm Thụy cởi tạp dề màu đen, bưng một dĩa trái cây rửa bằng nước ấm tới, “Khai giảng sắp nửa tháng rồi, cậu nếu muốn về nhà ở thì nhớ rõ chỉ có thể ở một đêm, thuốc của cậu không thể ngưng.”

Anh hiểu Tô Nguyên rất rõ, trong lòng rõ ràng không có anh giám sát, đồ bổ này là một ngụm đều sẽ không động.

“Vậy ăn tết thì sao?” 【 cũng không đúng, chưa từng ăn tết mà 】

Chưa từng ăn tết? Tô Nguyên đây là vì cho rằng thuốc này không cần ăn bao lâu sao? Thẩm Thụy cười chắc chắn, “Cái này đến lúc đó lại nói.”

Muốn đem người về nhà ăn Tết, năm nay phải đem tên Tô Nguyên viết trên sổ hộ khẩu nhà họ Thẩm. (mơ đẹp ghia á :> cơ mà mị thích)

Tô Nguyên đột nhiên không hiểu mà có chút hốt hoảng, hơi thở của bạn cùng phòng giống như vai ác trên phim. (chạy ngay đi em ơi :>>> )

Ngày mai thứ bảy, Tô Nguyên phải về nhà ở, sau đó cùng anh cả tham gia tiệc từ thiện tối.

Trà chiều hôm nay phá lệ phong phú, Thẩm Thụy khăng khăng mà đút cho cậu, giống như sợ cậu về nhà bị đói. (không muốn lảm nhảm đâu cơ mà đáng eo quá >< )

“Tối mai về sớm một chút, cậu phải uống thuốc xong mới được ngủ. Ngàn vạn nhớ kỹ về nhà cũng không thể chạm vào nước lạnh, bằng không liền uổng công uống thuốc.”

“Vâng, đã biết.” 【 hy vọng Lâu Thời Tấn tới sớm một chút, mình cũng có thể sớm một chút chia tay xong rồi về phòng ngủ 】

Thẩm Thụy chưa nói thêm, thư mời Lâm thị anh cũng có.

Tại biệt thự nhà họ Tô.

Tô Trạch buông chén trà trên tay xuống, cười vẫy tay với em trai, “A Nguyên đã trở lại, mau mau, rửa tay ăn cơm.”

Ba Tô đã lâu không gặp Tô Nguyên, lôi kéo Tô Oánh nói, “Xem, anh hai đã trở lại kìa, mau đi ôm anh hai một cái.”

“Anh hai, anh lâu rồi không về nhà đó, Oánh Oánh nhớ anh lắm.” Tô Oánh bĩu môi nhào qua muốn ôm một cái, ngây thơ hồn nhiên, vô lo vô nghĩ.

Tô Nguyên lui về phía sau một bước, “Từ từ, anh còn chưa có rửa tay.”

Cậu bị hoảng sợ, lâu lắm rồi không có người dựa gần cậu như vậy, trừ bỏ bạn cùng phòng ra.

Lúc mở vòi nước ra nhớ tới dặn dò của bạn cùng phòng, Tô Nguyên yên lặng mà chuyển tới vòi nước ấm.

Khi ăn cơm chiều, Tô Trạch rất vui vẻ, vẫn luôn dùng đũa chung gắp đồ ăn cho cậu.

“Anh cả, em... em tự mình gắp, sắp không chất hết nè.”

Tô Trạch khụ một chút, làm bộ không thấy ngọn núi đồ ăn trong chén Tô Nguyên, đều là kiệt tác của anh.

“Ừm, anh liền không vội.”

Ba Tô toàn bộ quá trình đều đang dỗ con gái ăn cơm, mẹ Tô lại rảnh rang, cười cười nói, “Bạn cùng phòng A Nguyên có ở chung được không đó? Theo mẹ thấy vẫn là về nhà ở tốt hơn, để tài xế mỗi ngày chở con thêm vài bận là được.”

“Bạn cùng phòng rất tốt, đường Bắc Kinh quá kẹt xe, hơn nữa hiện tại việc học của con rất khẩn trương, chờ học kỳ sau thì tốt rồi.” Tô Nguyên đã sớm nghĩ kỹ lý do thoái thác rồi, đoan chính thanh nhã trên mặt không vui không buồn.

Ba Tô tận dụng mọi thứ, “Em cũng đừng nhọc lòng, em xem sau khi A Nguyên trọ ở trường còn béo lên một chút, trên mặt đều có thịt. Không hổ là con trai của anh, lớn lên thật là đẹp mắt. Nếu là mà cô gái nhỏ, thì ngạch cửa Tô gia chúng ta đều sẽ bị đạp vỡ.” (Có một người đang lăm le đạp rồi đó ba Tô )

Mẹ Tô oán giận liếc ông một cái, “Nói cái gì đâu không? A Nguyên lớn lên giống mẹ em, nhớ năm đó mẹ em chính là làng trên xóm dưới.... được được được Oánh Oánh của chúng ta là đẹp nhất.”

Lại là dỗ dành một hồi, cuối cùng đồ ăn cũng lạnh hết, Tô Nguyên không ăn mấy ngụm đã trở về phòng ngủ.

Tối hôm sau, Tô Trạch cùng Tô Nguyên cùng đi đến buổi tiệc.

Tác giả có lời muốn nói: Con nhiều, người lớn tự nhiên phải chia tình thương ra, nhưng bọn họ không phải không thương bạn đâu (cái này editor thấy hên xui lắm nha)

Editor có lời muốn nói: Gửi bạn hôm qua donate cho mình, không biết bạn đã khỏe hơn nhiều chưa nhưng mà mong bạn luôn vui vẻ nè, ôm một cái (^3^)>>

Hi vọng mỗi một bạn đang đọc truyện này đều vui vẻ khỏe mạnh nha~~~~