Chương 6: Dám ném người của tôi

Chương 6: Dám ném người của tôi

“Ba, con cho ba xem cái đơn thuốc này, dược liệu trên đó có bao nhiêu thu bấy nhiêu, con con dâu ba mỗi ngày đều phải ăn.”

“Còn nữa, dọn ra một cái kho nữa trong nhà, mỗi tháng con muốn kiểm kê số lượng một lần.” (có thằng con phá của thiệt sự :> )

Hai ngày trước Thẩm Thụy đã dặn dò ba hắn, trong nhà đã bắt đầu tiến hành cải tạo cái kho.

Bảo quản dược liệu yêu cầu rất cao, tránh ánh sáng tránh ẩm còn phải phòng côn trùng, giá cả cao thì cao thôi.

Nếu mà xảy ra vấn đề, một ngày nào đó Tô Nguyên không có để ăn, hắn sợ là muốn nổi điên.

Phòng ngủ bên này trữ lượng dùng trong ba tháng, Thẩm Thụy rất cẩn thận mà gửi, trực tiếp mua cái két sắt.

Tô Nguyên tan học trở về, nhìn thấy cái két sách phía dưới TV phòng khách, thực rõ ràng mà ngây ngốc.

“Cậu... Đây là mua thỏi vàng hả?” 【 sẽ không hấp dẫn kẻ trộm chứ 】

Thẩm Thụy mở cửa két sắt ra, cho cậu nhìn thoáng qua, “Nghĩ gì vậy? Đây là thuốc bổ của cậu, tôi sợ thu hút côn trùng, hơn nữa vào mùa mưa dễ bị mốc meo, liền dứt khoát mua cái tủ sắt, không cần khóa lại.”

“Nếu như bị người ta nhìn thấy, sẽ cho rằng bên trong có vật quý giá đó...” 【 dù sao thì đây cũng là ký túc xá sinh viên kẻ đến người đi, tuy rằng không có ai tới phòng chúng ta chơi, ừm từ giờ đến…. 】

Chỉ thấy bạn cùng phòng lấy ra một tấm khăn trải bàn màu lam, che lại tủ sắt một chút, lại bỏ chậu trầu bà ở trên. (tưởng 2 đứa giấu vàng thiệt á )

Còn rất giống cái tủ TV.

Thẩm Thụy: “Tôi không thích cho người ngoài vào, phòng ngủ bên cạnh tôi đã sớm chào hỏi rồi, kêu bọn họ không có việc gì thì không cần tới.”

Tô Nguyên bị thao tác của hắn tao làm cho sợ ngây người, “Cái người lúc trước giúp chúng ta quét phòng ngủ kia không có tới, cũng là vì...” 【 dùng xong liền ném, có phải không tốt lắm hay không...】

“Tôi đang muốn nói cho cậu, cậu ta cũng không phải là làm không công. Chiều mai tại sân bóng rổ ở trường, tôi phải đi giúp bọn họ đánh một trận, cậu có đi cùng cổ vũ cho bọn họ hay không?

Mặt Thẩm Thụy mang ý cười chậm rãi tới gần Tô Nguyên, ánh mắt tràn ngập chờ mong.

“Ừm... Được thôi.” 【 bạn cùng phòng là muốn mình cổ vũ cho cậu ấy đi, thật là đáng yêu...】

Đại học Thanh Bắc, sân bóng rổ.

Thẩm Thụy mang theo Tô Nguyên tới phòng thay quần áo, bọn họ tới chậm, mọi người đều đã đợi ở khu chờ lên sân.

“Tôi còn cho rằng cậu không tới, mau thay quần áo, nắm chặt thời gian làm nóng thân thể.” Lý Túc rốt cuộc cũng chờ được Thẩm Thụy, vui mừng nhảy lên vài cái.

“Gấp cái gì, tới sớm một chút cũng phải chờ. Đây là bạn cùng phòng của tôi Tô Nguyên tới cổ vũ cho tôi, hôm nay người quá nhiều nên để cho cậu ấy ngồi đợi ở khu ra sân, các cậu giúp tôi chiếu cố một chút đó, người ta vừa mới xuất viện một khoảng thời gian thôi.”

Thẩm Thụy chỉ đánh trận này, không muốn cho Tô Nguyên bị liên luỵ ngồi đây chờ mở màn, lúc này đúng giờ mới tới.

Lý Túc sảng khoái gật đầu, “Nằm viện mấy ngày nay các cậu cũng không bật bếp nấu cơm, chúng ta nghe mùi đều biết. Cậu yên tâm người một nhà cả, khẳng định sẽ không để cậu thiếu một cọng lông tơ nào.”

Phòng ngủ bên cạnh chịu bọn họ làm hại đã lâu, năm ngoái lúc Thẩm Thụy ở một mình cũng không như vậy đâu.

Từ khi Tô Nguyên dọn vào, chính là một ngày ba bữa còn thêm chút điểm tâm cùng ăn khuya, làm bọn họ thèm không chịu được, kết quả đừng nói tới ăn ké cơm, Thẩm Thụy ngay cả cửa cũng không cho bọn họ gõ.

Thẩm Thụy gấp gáp thay đồ, xách cái túi nhỏ cùng nhau vào sân, ngay lập tức một trận tiếng hoan hô vang lên.

“Tô Nguyên cứ ngồi đi, khát thì nói bên kia có nước, còn có chút chocolate bổ sung thể lực...”

Sau khi Lý Túc nhìn thấy Thẩm Thụy lấy ra bình giữ ấm cùng hộp điểm tâm, sáng suốt mà ngậm cái miệng luyên thuyên lại.

Thẩm Thụy vặn bình giữ ấm ra cho cậu rồi lại nhẹ nhàng đậy nắp lên, trừng mắt nhìn Lý Túc, “Đừng nghe cậu ta, cậu vừa mới khỏi bệnh, tuyệt đối không thể uống nước lạnh.”

Tô Nguyên ngoan ngoãn gật đầu.

Vương Thiên Duệ là át chủ bài bên ngành triết học, các đội viên nhìn thấy Thẩm Thụy xuất hiện, sắc mặt đều trầm xuống.

“Tên nhóc Lý Túc này giỏi thật, vậy mà mời được Thẩm Thụy, cậu ta không tùy tiện ra sân mà?”

“Sợ cái gì? Vừa lúc cùng học đệ so chiêu, làm cho bọn họ biết gừng càng già càng cay.”

Vương Thiên Duệ cũng là cao thủ đứng đầu trong đội, chỉ là học đệ năm hai, thắng được mấy trận thi đấu, hắn còn không để vào mắt.

“Có lẽ là mang em trai tới xem thi đấu, lớn lên rất ngoan rất đáng yêu nha.”

Vương Thiên Duệ nghe thế nhìn lại, đúng rồi, là rất ngoan.

Chỗ khán giả ngồi.

“Nhìn kìa, Thẩm Thụy kìa, khó trách ngành công trình hôm nay lại tràn ngập tự tin như vậy, hóa là có cậu ấy trợ giúp, lần này thật không uổng công đến”

“Trời ơi? Miêu mỹ nhân cũng tới, là Thẩm Thụy dẫn em ấy tới, người thật so với ảnh chụp đẹp hơn nhiều”

“Miêu mỹ nhân gì cơ? Em trai lớn lên đặc biệt đẹp trai ở khu ra sân kia sao”

“Cậu chắc chưa thấy hot search Weibo hôm qua, Tô Nguyên năm hai triết học, con mèo em ấy sờ qua bị các fangirl điên cuồng truy đuổi, một hai phải sờ cho bằng được”

“Đúng vậy, thầy giáo còn phát Weibo, kêu mọi người không được chỉ tóm một con mà cho ăn, muốn mưa móc trải đều. Mèo con khác cũng thực đáng yêu, còn như vậy thầy ấy liền phải cho con mèo cam kia giảm béo”

...... Nói nói xíu liền lạc đề.

Huýt ——

Trọng tài thổi còi, thi đấu bắt đầu, cổ động viên hai bên đội đều ở bên cổ vũ cố lên, toàn là em gái xinh đẹp, không khí lập tức liền nóng lên.

Tô Nguyên rất ít khi xem thi đấu bóng rổ, cậu không thích tới địa phương náo nhiệt như vậy, hiện giờ nhìn bạn cùng phòng rơi mồ hôi trên sân đấu, ngược lại cũng không có bực bội bất an.

Lúc hai bên tranh đoạt, Vương Thiên Duệ dùng quá sức, bóng vô ý rời tay, bay thẳng đến chỗ Tô Nguyên.

Tô Nguyên vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn không phản ứng kịp, bóng rổ trong mắt càng lúc càng lớn.

Bịch ——

Bị người ta một cước đá bay.

Là Thẩm Thụy vọt lại đây.

Sắc mặt hắn xanh mét, mang theo một chút nghĩ lại mà sợ, “Tô Nguyên? Không có sao chứ, nói chuyện.”

“Huýt —— thi đấu tạm dừng.” Trọng tài thổi còi.

Tô Nguyên thong thả chớp chớp đôi mắt, “Tôi không sao, nó không đập đến tôi.” 【 cậu lao đến thật nhanh 】

“Cậu uống miếng nước đi.”

Nhận lấy bình giữ ấm đã mở ra, Tô Nguyên nhẹ nhàng uống một ngụm.

【 có hơi đăng, bạn cùng phòng bỏ thêm cái gì vậy ta? Chắc không phải là... đông trùng hạ thảo chứ】

Thẩm Thụy lúc này mới an tâm, quay đầu lại trong mắt hừng hực lửa giận, cười khıêυ khí©h với đối phương, ý bảo trọng tài bắt đầu lần nữa.

Vòng này khác với thi đấu hảo hữu vừa nãy, Thẩm Thụy thế như chẻ tre, di chuyển khắp sân, nhẹ nhàng ném vào mấy quả, đánh đến nỗi đối phương không dám ngẩng đầu.

“Cậu cố ý, dám ném người của tôi.” Thẩm Thụy dùng ánh mắt cực lạnh nhìn Vương Thiên Duệ, sau khi điểm số cách xa, hắn liền nhìn chằm chằm đã đầu sỏ gây tội muốn chết này.

Trong lúc Vương Thiên Duệ bị hắn làm cho sơ hở, té ngã trên đất còn bị thương mắt cá chân chỉ có thể rời sân, cuối cùng thi đấu do Thẩm Thụy bên này lấy thắng lợi áp đảo kết thúc.

Sân khán giả.

“A a a a a Thẩm Thụy quá đẹp zai Thẩm Thụy trâu bò ghê”

“Cho nên lúc trước cậu ấy đang chơi cho có chơi sao?”

“Tức giận chứ, Vương Thiên Duệ mém chút nữa đã ném trúng Tô Nguyên, tôi cũng tức giận”

“Hình nhưTô Nguyên mới xuất viện hai ngày trước á, mém xíu lại phải vào bệnh viện”

“Mỹ nhân luôn có vận mệnh gặp nhiều chông gai hả?”

“Phi phi phi này không phải là anh hùng cứu mỹ nhân sao”

......

Thẩm Thụy từ chối Lý Túc mời liên hoan, lý do là bạn nhỏ của hắn còn đang ăn cơm bệnh nhân, như cũ mang theo Tô Nguyên trở về phòng ăn bữa ăn nhẹ.

Một màn kia trên sân bóng rổ rất nhiều người đều chụp được, thậm chí có người còn cắt nối biên tập video.

Ban đầu là thi đấu Phật hệ, đến lúc bóng bay ra ngoài thì tức giận, cuối cùng là ba ba dạy con làm người.

Xứng đáng # ngươi dám ném bé con của ta #.

Hiệu quả đối lập mãnh liệt, người lạ cũng nổi giận.

Trong chốc lát đã truyền đi nhanh chóng trong trường.

Lâu Thời Tấn cũng xem được, hắn nhìn chằm chằm thân ảnh Tô Nguyên thật lâu, mở WeChat ra gửi một tin.

【 Lâu Thời Tấn 】: Hôm nay em đi xem thi đấu bóng rổ hả? Trên video chính là em phải không?

Cùng lúc đó gửi cái video kia qua.

Tô Nguyên đang xem TV chờ cơm, lúc nhận được tin thì cho rằng hắn lại muốn cùng ăn cơm.

Tính ra khai giảng sắp được hai tuần, người yêu cùng trường mặt cũng chưa gặp được, dù sao cũng có chút không thể nào nói nổi.

Học kỳ này Lâu Thời Tấn tiếp nhận công ty con trong nhà, liền không tới trường đi học, chỉ tham gia thi cuối kỳ, cơ hội gặp mặt tự nhiên liền ít đi.

【 Tô Nguyên 】: Là tôi.

Lâu Thời Tấn rất muốn nói em gần đây không cùng anh gặp mặt, là bởi vì Thẩm Thụy sao? Nhưng hắn nhịn xuống, Tô Nguyên người trên đầu quả tim của hắn, hắn luyến tiếc.

【 Lâu Thời Tấn 】: Em đi xem Thẩm Thụy thi đấu à? Cậu ta bóng rổ đánh thật không tệ, bạn em hả?

【 Tô Nguyên 】: Không phải

Lâu Thời Tấn mới vừa nhẹ nhàng thở ra, đã bị câu nói tiếp theo đông cứng tại chỗ.

【 Tô Nguyên 】: Tôi trọ ở trường, cậu ấy là bạn cùng phòng mới của tôi.

【 Lâu Thời Tấn 】:......

【 Lâu Thời Tấn 】: A Nguyên, em sao lại đột nhiên trọ ở trường? Không được, điều kiện ký túc xá quá kém, anh đang ở căn hộ kế bên trường học, ba phòng hai sảnh rất rộng, em dọn qua ở đi.

【 Tô Nguyên 】: Không cần.

Lâu Thời Tấn đau đầu muốn nứt ra, Thẩm Thụy là người thừa kế tập đoàn Thịnh Thế, là sự tồn tại mà toàn bộ Lâu gia chỉ có ngưỡng mộ, không giao hảo cũng tuyệt đối không thể đắc tội.

Nhưng hắn đối với Tô Nguyên không có biện pháp, chỉ có thể trước tiên cho người điều tra vị trí phòng ngủ.

Sáng hôm sau, Lâu Thời Tấn xách theo mấy hộp đồ bổ, đứng ở trước cửa phòng ngủ nghiên cứu sinh số 1212. (chết bạn học Thẩm =))) bạn trai người ta tìm tới cửa)

Hành lang kẻ đến người đi, có người nắm vai hắn, “Ui người anh em đừng có gõ, Thẩm Thụy không cho người khác gõ cửa phòng cậu ta.”

“Tôi tìm Tô Nguyên.”

“... Vậy cậu càng không nên gõ cửa, tôi khuyên cậu nên gọi điện thoại cho Tô Nguyên, kêu cậu ấy mở cửa.”

Lâu Thời Tấn: “......” Các cậu rốt cuộc có cái tật xấu gì?

Két —— cửa mở.

Thẩm Thụy giữa mày lạnh nhạt, mắt chứa không vui, bộ dạng tự nhiên tăng thêm vài phần lạnh lẽo, rõ ràng mặc đồ sinh viên bình thường, lại lộ ra một tia cao không thể với.

Người trước cửa anh biết, bạn trai của Tô Nguyên, cái loại nɠɵạı ŧìиɧ này, còn dám tìm tới cửa. (chính thức thay xưng hô của bạn Thẩm thành “anh” nha, còn bạn trai hờ của em Nguyên là “hắn” cho không bị trùng, còn phía trên khi nào siêng editor sẽ sửa lại :0 )

Lâu Thời Tấn chưa từng nghĩ tới Thẩm Thụy sẽ mở cửa, trong lòng cắn răng cũng chỉ có thể lễ phép mỉm cười, “Xin chào, tôi tìm Tô Nguyên, tôi là em ấy...”

“Tô Nguyên không có đây,” Thẩm Thụy cắt ngang lời tiếp theo của hắn, “Cậu ấy còn một tiết, cậu vào ngồi chờ.”

Nghiêng người cho người vào cửa, sau đó đem cửa đóng lại.

“Cậu tìm cậu ấy có chuyện gì?”

Trong phòng sạch sẽ ấm áp, cửa phòng ngủ không đóng, mơ hồ nhìn thấy hai cái giường giống nhau, trong phòng bếp hình như đang nấu thuốc bổ.

Cái mùi này Lâu Thời Tấn rất quen thuộc, ông nội hắn thích hầm chút linh chi nhân sâm, hy vọng kéo dài tuổi thọ.

“Mấy ngày trước Tô Nguyên bị bệnh, tôi đến xem em ấy hết bệnh chưa, thuận tiện đem cho em ấy chút đồ bổ.”

Thẩm Thụy cười nhạo, “Cậu lấy về đi thôi, loại nhân tạo này căn bản vô dụng.”

Thăm bệnh chỉ là lấy cớ. Lâu Thời Tấn tùy tiện xách mấy hộp trong nhà, nghĩ cho Tô Nguyên làm đồ ăn vặt hàng ngày, không nghĩ tới sẽ bị cười nhạo.

“Cảm mạo một chút mà thôi, loại hoang dại dược hiệu quá mạnh, yếu ớt không bổ nổi lại không tốt.”

Thẩm Thụy trực tiếp dẫn hắn đi phòng bếp, mở ra nắp nồi, thần sắc nhàn nhạt nói, “Hai ngày trước nằm viện, tôi đã hỏi bác sĩ, ông ấy yêu cầu loại hoang dại bồi bổ.”

Cái nồi hầm tuy nhỏ, nhân sâm cắt miếng bên trong lại rất lớn, vừa thấy chính là loại nhiều năm, giá trị rất xa xỉ.

“Gì cơ!!”

“Nằm viện? Em ấy không phải chỉ là cảm mạo thông thường sao??”

Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Thụy: Mua mua mua mua luôn ngọn núi nhân sâm kia cho tôi, cho bảo bối Nguyên Nguyên của tôi ăn.

Tô Nguyên: Phải nêm nếm vừa ăn nha Orz...

Tháng đổi năm dời thuốc không thể ngừng nga, người bạn thích ngày ngày đêm đêm đều ở bên người thật là quá vui sướиɠ hì hì

Editor có lời muốn nói: Chương này dài ghê @-@

Nhưng thôi cho mọi người cầu được ước thấy ~~~~

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ <33333333