Chương 4: Vả mặt

Chương 4: Vả mặt

Lúc trước Tô Nguyên nói không đói bụng, Thẩm Thụy tưởng do ban ngày báo danh mỏi mệt.

Tối hôm qua Tô Nguyên ngủ thật sâu cũng không có đá chăn, theo lý thuyết, chất lượng giấc ngủ hẳn là rất tốt, thời lượng giấc ngủ tám tiếng đối người trưởng thành mà nói, là dư dả.

“Cậu có phải có chỗ nào không khỏe hay không, sao lại không ăn uống gì hết?”

Thẩm Thụy đem tay dán lên trán đối phương, không phát hiện khác thường. Không yên tâm lại dán trán mình lên, xác định không có phát sốt, ngược lại thấy có hơi lạnh.

“Không phát sốt mà...”

Tô Nguyên chớp chớp đôi mắt, có chút khó hiểu mà nhìn hắn, “Có lẽ là trời nóng, sau hai ngày sẽ tốt thôi.” 【 dù sao thì mình cũng không cảm thấy đói. 】

“Cơm thì vẫn phải ăn, buổi chiều tôi lại làm chút điểm tâm, ăn ít nhưng ăn nhiều bữa thì càng khỏe mạnh, rửa tay rồi ăn cơm.”

“Được.”

Thẩm Thụy thấy Tô Nguyên ăn thật ít, ba bữa đều không bằng lượng cơm mình ăn một bữa.

Trong lòng cân nhắc mua cái cân, hắn càng muốn tự mình trực tiếp ước lượng bằng tay, lại sợ Tô Nguyên nổi giận. (Í là bế em Nguyên lên ước chừng số kí đó hị hị mơ đẹp ghia)

Sau khi ăn xong Thẩm Thụy rửa chén, Tô Nguyên muốn tìm chút chuyện làm lại phát hiện không có chỗ cho cậu động tay, lại lần nữa cảm thán bạn cùng phòng thiệt siêng năng.

“Rửa mặt một chút, chuẩn bị nghỉ trưa, một giờ sau tôi gọi cậu dậy.”

Bây giờ Thẩm Thụy chỉ hy vọng Tô Nguyên ăn xong liền ngủ, tỉnh ngủ tiếp tục ăn nhẹ buổi chiều, tốt nhất một ngày bảy bữa ăn không ngừng.

“Ừa, được rồi.” 【 buồn ngủ quá 】

Sau khi Tô Nguyên ngủ, Thẩm Thụy tiếp tục ở phòng bếp chuẩn bị trà chiều.

Tích ——

WeChat có tin mới.

“Thiếu gia, tôi từ bạn học cấp ba của Tô Nguyên biết được tin tức, hai người bọn họ lúc trước ở bên nhau là....” (ơ sao lại chấm lửnggggg)

Thẩm Thụy mặt không cảm xúc mà nhìn chằm chằm dòng chữ kia thật lâu, đáy mắt như vực sâu không điểm cuối.

Một giờ sau.

Thẩm Thụy dỗ Tô Nguyên thật lâu, nhưng buổi chiều Tô Nguyên không có tiết học, nói như nào cũng không chịu rời giường.

“Dậy đi, thế giới động vật phát sóng rồi, lại sô pha xem nha?” Thẩm Thụy bất đắc dĩ, cầm khăn ấm lau mặt cho Tô Nguyên từng chút một.

Tô Nguyên bị lau tỉnh: “......”

Bất đắc dĩ gật đầu, mặc áo ngủ nằm dựa trên sô pha.

“Xuân về hoa nở, vạn vật sống lại, lại đến mùa □□! Rùa từ vùng biển quốc tế ghé vào trên người rùa biển mẹ, phát ra âm thanh vui vẻ nhẹ nhàng.....”

Canh nấm tuyết tuyết lê, bánh pie táo, bánh quy bơ cùng bánh tart trứng, mang lên bàn trà phòng khách, mùi vị mê người quanh quẩn ở trong phòng.

Tô Nguyên đã quen với bạn cùng phòng thuộc tính đầu bếp cùng công tử, hai điểm kỳ lạ này lại kết hợp lại trên người hắn.

Thẩm Thụy múc một chén canh nấm tuyết tuyết lê nhỏ đưa cho cậu, “Uống ngụm canh trước, gần đây khô họng.”

“Cảm ơn cậu, tôi tự cầm là được, cậu cũng uống đi.” 【 là canh nhuận phổi nè...】

Uống trà chiều đến gần một tiếng đồng hồ, tiết mục cũng sắp chiếu xong rồi.

Trong lúc Tô Nguyên xem TV, Thẩm Thụy ngắm cậu; Thẩm Thụy đút ăn, Tô Nguyên được đút ăn.

“Leng keng ——”

Thẩm Thụy xem qua di động, “Tôi xuống lầu lấy đồ, cậu ăn bánh quy đi, mấy món kia nguội rồi cũng đừng ăn, tôi lập tức quay lại.”

Tô Nguyên gật gật đầu, tiếp tục dùng bánh quy còn lại trong tay mài mài răng, chờ người vừa đi liền lập tức bỏ xuống.

Không bao lâu Thẩm Thụy ôm món đồ vào cửa, sau khi xé đóng gói thì đặt trên mặt đất ở phòng khách.

Là cái cân thể trọng.

Tô Nguyên có một tia dự cảm không lành.

“Lại đây, cân thử xem.”

Tô Nguyên: “....” 【 không cần đâu...】

Thẩm Thụy đoán được cậu không muốn leo lên, đi qua một tay bế người lên, đặt lên cân.

54KG.

“Cậu cao 1.78 mét, cân nặng lại thấp hơn trị số tiêu chuẩn, từ nay trở đi mỗi ngày cậu đều phải leo lên cân, cho đến khi cậu tăng đến 60 kg, cho nên tốt hơn hết cậu nên ăn nhiều một chút.”

Thẩm Thụy hiếm khi mặt trầm xuống, cân nặng của Tô Nguyên so với hắn tưởng tượng còn nhẹ hơn nhiều, cân nặng cỡ con gái cũng không đạt được, bế lên một chút cũng không tốn sức.

Nhà cậu nuôi như thế nào không biết, học sinh trung học cũng không có nhẹ như này.

Tô Nguyên trong nháy mắt đối mặt với ánh mắt hắn, trực tiếp cảm nhận được bạn cùng phòng không vui, nhịn không được co người lại một chút.

【Do di truyền mà, ăn bao nhiêu cũng không mập nổi. 】

Đôi mắt Thẩm Thụy đôi mắt nhướng lên, ăn không mập đó là do ăn không đủ nhiều, hắn thật sự không tin.

“Rất đơn giản, mỗi bữa ăn thêm hai miếng tích tiểu thành đại, chờ qua một mùa đông, tự nhiên có thể mập lên. Buổi tối tôi nấu canh móng heo , hy vọng cậu trắng trẻo mập mạp giống như nó.”

Tô Nguyên ngơ ngác, “Ơ? Nào có người mập nhanh như vậy?” 【 heo ăn nhiều chính là để bị gϊếŧ thịt đó. 】

Thẩm Thụy nhịn cười, “Khụ, 60 kg là mục tiêu lâu dài, chúng ta từ từ không vội, cậu tiếp tục xem TV hay là đi học bài?”

“Học bài thôi, ôn tập một chút môn buổi sáng.” 【 vẫn nên cách xa bánh quy một chút. 】

“Đi đi, chỗ này để tôi dọn.”

Tô Nguyên lại không dám nói để cậu giúp, nhấc chân liền chạy.

Mãi đến khi Thẩm Thụy đưa vào quả hạch cùng trái cây thập cẩm, mới biết được chính mình ngây thơ.

Bạn cùng phòng thật sự luôn nhìn chằm chằm, Tô Nguyên nhớ tới đã nhiều ngày, mỗi buổi sáng luôn bị bế lên cân, gần đây ăn nhiều hơn không ít.

Ngắn ngủi mấy ngày sau nặng thêm một cân, sắc mặt Thẩm Thụy rốt cuộc đẹp một chút.

Chiều nay chỉ có hai tiết, ba giờ tan học. Lúc ăn cơm trưa, Tô Nguyên nói với bạn cùng phòng buổi chiều sẽ đi thư viện đọc sách, cơm chiều mới về.

Người ở thư viện vẫn luôn không ít, đại học Thanh Bắc phong cách trường học tôn trọng kiên định, sinh viên thời thời khắc khắc đều đang học tập.

Tô Nguyên tiện tay chọn hai cuốn, tìm chỗ hẻo lánh ít người ngồi xuống.

Cái góc này không có bàn, người tới rất ít, chỉ có nhân tài lựa chọn giải trí nghỉ ngơi mới dựa trên sô pha đọc sách.

Cậu đắm chìm trong biển sách, không có chú ý một vòng người chậm rãi vây quanh.

“Là Tô Nguyên nè, cậu ấy cũng tới thư viện á, ô ô ô hôm nay thiệt là may mắn trời ạ”

“Đi đi đi, bên kia còn có chỗ trống, miễn cưỡng có thể ngắm góc nghiêng, hôm nay thật không uổng công đến”

“Ai nha bị đoạt mất, lần sau tuyệt đối không thể do dự, đau lòng!!!”

“Này này này, đứng phía sau kệ sách cũng có thể ngắm, còn có thể trốn một chút hì hì”

“Cậu thật đúng là một đứa bé lanh lợi ~”

............

Tô Nguyên lật lật mấy trang sách trên tay, sắc trời ngoài cửa sổ đột nhiên trở tối, một tia chớp cắt ngang bầu trời, mưa to tầm tã tầm tã rơi xuống.

Nghiêng người nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, nước mưa luôn là làm tim cậu tràn đầy bình yên, dường như mọi thanh âm đều im lặng, thế giới vạn vật chỉ còn lại có mình cậu.

Bất tri bất giác, Tô Nguyên ngủ rồi.

3 giờ rưỡi chiều, tại biệt thự nhà họ Thẩm gia.

Ba Thẩm vừa quay về bắt gặp con trai đang lục tung cái tủ, “A Thụy, con tìm cái gì thế?”

“Ba, nhân sâm cùng linh chi lâu đời của nhà mình, để ở chỗ nào vậy?”

Thẩm Thụy không chú ý mấy cái này, người trong nhà cũng không có nhà, đang muốn gọi điện thoại hỏi, ba hắn đã trở lại.

“Đều cất vào nhà kho rồi, mấy cái đó đều là đồ tự nhiên rất tốt...”

Ngoài cửa sổ trời mưa không ngừng, sắp đến lúc ăn cơm chiều, Thẩm Thụy trực tiếp cắt ngang ba hắn thao thao bất tuyệt, “Đưa con chìa khóa, không có thời gian.”

Ba Thẩm liếc nhìn hắn không dao động, “Mấy cái này đều là cho ông nội con dùng điều dưỡng, không đưa cho người ngoài....”

“Cho con dâu ba bổ thân thể.”

“Là con dâu à,” Ba Thẩm đột nhiên mở to mắt, không thể tin mà nhìn hắn, “Con tìm được rồi?”

Thẩm Thụy gật đầu.

“Chìa khóa đây, mau đi, lấy bao nhiêu cũng được, nhân sâm lâu đời thì lấy ít thôi, không phải ba keo kiệt, mà là thứ này quá bổ.”

Thẩm Thụy nhận chìa khóa liền quay đầu đi, chờ hắn bao lớn bao nhỏ sắp rời khỏi nhà, ba Thẩm lại hướng về phía hắn hô một câu, “Cẩn thận chăm sóc, không có việc gì đừng về nhà, bên cạnh “con bé” nhiều một chút.”

Ba Thẩm thấy hắn không quay đầu lại đã đi mất, không giận chút nào, “Đứa nhỏ này, ha ha cái tin tức tốt như vậy, buổi tối báo cho ba cũng vui vẻ một chút. Có điểu thân thể con dâu hình như không tốt lắm, cũng không sao hết nhà họ Thẩm nuôi nổi, lại gom nhiều thực phẩm bổ một chút là được.”

Tô Nguyên không mang dù, Thẩm Thụy vội vã đi thư viện đón người.

Vội vàng trở lại phòng ngủ, phát hiện Tô Nguyên đã đã trở lại, tóc cùng quần áo đều ướt không ít, đang lấy khăn lông lau tóc.

Tô Nguyên hơi hơi nghiêng đầu, “Trời mưa còn đi siêu thị hả?” 【 sẽ không phải ăn nữa đâu ha...】

Thẩm Thụy nghẹn họng, muốn hỏi cậu vì sao không đợi mình tới đón, cuối cùng vẫn thở dài nói, “Về nhà lấy chút đồ, nếu không tôi đã sớm đón cậu về, mau đi tắm rửa, tôi đi nấu canh gừng cho cậu.”

“Canh gừng thì khỏi đi, tắm một cái là được, hiện tại mới tháng chín, trời nóng như vậy, chịu chút xíu mưa không có sao đâu...”

Vả mặt tới đột ngột không kịp phòng ngừa, Tô Nguyên tắm rồi uống canh gừng nửa đêm vẫn sốt lên.

“Khụ khụ...”

Thẩm Thụy sợ cậu cảm lạnh, buổi tối ngủ cũng không dám ngủ sâu, nghe một chút liền tỉnh.

Xuống giường bật đèn phát hiện Tô Nguyên mặt đỏ hồng, môi đã khô nứt, sờ trán một cái thấy nóng đến kinh người, “Tô Nguyên, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại...”

Lập tức lấy hộp y tế ra, đo nhiệt độ trên trán lên đến 39.5 độ.

“Tô Nguyên, cậu phát sốt rồi, để tôi chở cậu đi bệnh viện.”

Nhanh chóng thu thập mấy bộ quần áo cùng đồ dùng bỏ vào cặp sách, người vẫn cứ không tỉnh, trực tiếp dùng thảm đem người một bọc ôm đi, từ thang máy thẳng xuống bãi đỗ xe.

Đặt người ở ghế phụ, chỉnh lưng ghế hơi ngả về sau, cẩn thận thắt xong đai an toàn.

“Đừng sợ, chúng ta lập tức đến bệnh viện.”

Thẩm Thụy khởi động xe, “Gọi điện thoại cho Lăng Chính.”

“Đang gọi số điện thoại ngài cần, xin chờ một lát.....”

“Lăng Chính, bạn của tôi phát sốt, tôi đang trên đường đến chỗ bệnh viện nhà cậu, mau giúp tôi sắp xếp một chút, hai mươi phút sau sẽ đến.”

“Được, cậu yên tâm, trực tiếp chạy đến cửa lớn, tôi bảo bác sĩ cùng hộ sĩ chờ ở đó.”

“Được, cảm tạ.”

“Cùng tôi khách sáo cái gì? Lâu lâu mới thấy cậu gấp gáp như vậy, hiếm khi thấy được nha.”

“Ừm, sắp xếp phòng bệnh tốt nhất, tôi muốn ở qua đêm.”

“Ok —— không thành vấn đề, tôi đi chuẩn bị liền, cúp đây.”

......

Lúc Tô Nguyên tỉnh lại mà choáng váng, bốn phía tường trắng, trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng.

“Tỉnh rồi? Ngồi, uống miếng nước.”

Thẩm Thụy từ bình giữ ấm đổ ra chén nước, cắm ống hút đưa cho cậu.

Tô Nguyên ngửa đầu uống một ngụm nước, xoa dịu cổ họng khát khô của cậu, “Tôi phát sốt sao?” 【 chỉ dầm có chút xíu mưa như vậy thôi mà? 】

Trên mặt trắng đến không còn chút máu, chỉ có lông mày đen nhánh, sắc môi nhợt nhạt, lập tức cả người nhìn ốm yếu hơn nhiều.

Thẩm Thụy nhớ tới lời bác sĩ nói, thân thể Tô Nguyên vô cùng không tốt, chủ yếu do bẩm sinh, cụ thể... Để cho thầy cậu ta nhìn xem, hẹn thời gian ngày mai.

Lời nói rất uyển chuyển, Thẩm Thụy nghe ra, tình huống không tốt lắm, hắn để bệnh viện dốc toàn lực trị liệu, tiền không thành vấn đề.

Lăng Chính sắp xếp hai người hộ sĩ cả đêm trông chừng, nhưng Thẩm Thụy vẫn một đêm không ngủ, mọi chuyện đều tự tay làm, căn bản không cho hộ sĩ cơ hội ra tay.

“Tối qua cậu sốt tới tiếp gần 40 độ, thiếu chút nữa bị sốt choáng váng,” Thẩm Thụy để sát vào cùng cậu mặt đối mặt, nhìn thẳng vào hắn, “Trời nóng như vậy, dầm chút mưa không sao đâu, hả?”

“Tôi sai rồi, rất xin lỗi mà...” 【 mặt đau 】

“Rất xin lỗi là xong rồi?”

“......” 【 mình cũng không biết thân thể “mình” yếu như vậy mà...】

“... Uống hết cháo đi.”

Tác giả có lời muốn nói: Viết đến nỗi tôi cũng muốn ăn bánh quy

Mệt với bà tác giả =))))