Chương 26.1: Nổ súng

Chương 26

Thẩm Thụy vừa vào đã thấy cảnh Tô Nguyên sắp ngã.

Anh lập tức chạy như bay đến, nhưng khoảng cách quá xa căn bản không kịp.

May mắn được người khác đỡ.

Thẩm Thụy ngồi xuống bên cạnh Tô Nguyên, trong mắt còn sót lại tia khủng hoảng và sợ hãi khi nghĩ lại, anh không dám đυ.ng vào Tô Nguyên, sợ đυ.ng phải chỗ nào bị thương.

“Có sao không? Có đau chỗ nào hay không?”

“Cậu yên tâm, tôi đỡ được rất vững, tuyệt đối sẽ không làm A Nguyên bị một vết thương nhỏ nào.”

Tạ Bân làm đệm thịt hình người, chân còn bị đè dưới người Tô Nguyên, so với ôn hương nhuyễn ngọc hắn tưởng tượng trong lòng có chút khác nhau, nhưng cũng đáng giá.

Hắn cúi đầu nhìn mỹ nhân trong ngực, hương thơm trên người bay vào mũi hắn, cả người cậu ấy nhẹ đến nỗi không thể tưởng tượng được.

“Tôi không sao." Tô Nguyên có chút ngây ngốc, vươn tay về phía Thẩm Thụy, "Kéo tôi một cái với."

Thẩm Thụy giữ chặt kia cánh tay trắng nõn, đồng thời ôm lấy eo Tô Nguyên, kéo cậu lên.

Sau đó cẩn thận đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lần, thấy Tô Nguyên hành động tự nhiên, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhẹ nhàng nói cảm ơn với Tạ Bân.

“Không cần khách khí,” Tạ Bân lạnh lùng nhìn tay Thẩm Thụy đặt trên eo Tô Nguyên, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt, “Cậu có thể bỏ tay ra rồi.”

Tô Nguyên chỉ cảm thấy trên eo căng thẳng, vỗ vỗ bả vai Thẩm Thụy, thấp giọng nói, “Tôi không sao hết.” 【 có thể buông tôi ra rồi á. 】

Tô Trạch thấy Thẩm Thụy thong thả buông tay, giống như cực kỳ không nỡ.

Vừa rồi hắn cũng đứng ở bên cạnh, em trai lại chọn gọi Thẩm Thụy kéo em ấy lên.

Em trai rốt cuộc có thích Thẩm Thụy hay không?

Tô Trạch trong lúc nhất thời thấy thật khó hiểu.

“A Nguyên, anh thấy hôm nay chỉ chơi đến đây thôi, em có phải không thoải mái không? Chúng ta sớm một chút về nhà nghỉ ngơi thôi.”

Về nhà là xong, về nhà liền không cần đối mặt cảnh tượng xấu hổ như vậy.

Lại ở đây một hồi, nói không chừng Thẩm Thụy liền đánh nhau với Tạ Bân.

“Em còn muốn chơi một xíu nữa," Tô Nguyên lắc đầu, quay đầu lại nói với huấn luyện viên, “Huấn luyện viên, có thể dạy tôi cách đổi đạn không?”

Huấn luyện viên đang nhặt hết vỏ đạn trên mặt đất đặt sang một bên, nghe vậy lập tức đi tới.

“Có thể, trước tiên cậu xem tôi làm mẫu một lần……”

Tô Nguyên hoàn toàn quên mất chuyện vừa xảy ra, toàn tâm toàn ý học tập tri thức mới.

“Huấn luyện viên để tôi thử xem.”

“Là như thế này sao? Sau đó…… Như vậy? Được rồi.”

“Cảm ơn huấn luyện viên, để tôi thử lại.”

Lần này huấn luyện viên liền đứng ở phía sau Tô Nguyên, mỗi lần bắn xong một viên, hắn đều nhặt vỏ đạn lên.

Lỡ như lại làm cho người ta té, chắc chắn sẽ bị xử phạt.

Vừa rồi nếu không phải hai người bạn của Tô Nguyên đứng gần cậu ấy quá, đẩy hắn ra xa, cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy.

“Thẩm Thụy sao cậu cũng tới vậy? Sẽ không thật sự trùng hợp như vậy đâu nhỉ?”

Tạ Bân đứng ngang với Thẩm Thụy, nhìn về phía đối phương, sắc mặc không đổi lên tiếng.

Thẩm Thụy sắc mặt bình tĩnh mà trả lời, “Đúng vậy, thật trùng hợp.”

Phái người theo dõi thì sao chứ, Tô Nguyên đã sớm biết rồi.

Chỉ nghe Tạ Bân cười nhạo một tiếng, “Phải vậy không?”

Tô Trạch giả bộ như cái gì cũng không nghe thấy, chỉ ngóng trông em trai nhanh chơi xong để về nhà.

“Phải hay không cũng không có quan hệ gì với anh.” Thẩm Thụy đã rõ ràng tâm tư của Tạ Bân, đáy mắt càng ngày càng tối.

Tô Nguyên mang tai nghe, căn bản không nghe thấy lời nói sắc bén sau lưng, trong mắt chỉ có khẩu súng trên tay.

【tốc độ của súng rất nhanh. 】

【 chỉ cần…… Nhắm ngay chính mình nhẹ nhàng bắn một viên, mình liền chết 】

【 hay là thử xem? 】

Trong sân cũng có những người khác, tiếng súng không dứt bên tai, Thẩm Thụy không thể nghe rõ lời trong lòng Tô Nguyên.

Đang muốn đến gần chút nữa để nghe, lại thấy lúc Tô Nguyên xoay người dường như không cẩn thận nhắm họng súng ngay chính mình.

Đồng tử Thẩm Thụy co lại, trực tiếp xông lên xoay tay Tô Nguyên hướng lên trời.

“Đoàng ——”

Lần này trực tiếp đánh vào trên trần nhà, mảnh vụn nhỏ không ngừng rơi xuống.

Tất cả mọi người bị kinh sợ.